Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Cái mặt già của Phương Cửu Lê tái nhợt: “Đúng là đồ quái vật!”  

 

Những lão già còn lại đều vô cùng kinh hãi.  

 

Lão già gầy gò kia cong môi hỏi lại: “Giờ các người còn cảm thấy tôi yêu cầu quá đáng lắm sao?”  

 

Tất cả thành viên của nhà họ Phương chết lặng, sững sờ ngồi đó.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Tất cả người nhà họ Phương mau cút ra đây nhận lấy cái chết!”  

  Advertisement

Giọng nói đó vang vọng như tiếng sấm rền.  

 

Mọi người giật mình.  

 

“Giọng nói này là của... Diệp Bắc Minh?”  

 

“Là cậu ta!”  

 

Mọi người phản ứng lại ngay.  

 

Phương Vô Đạo tức giận ngút trời: “Tên súc sinh này dám mò tới đây thật!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Nháy mắt mặt ông ta trắng bệch: “Đại ca, thằng nhóc đó đến đây rồi!”  

 

Phương Chính Hổ cắn răng nói: “Mã trưởng lão, bọn tôi đồng ý với các người!”  

 

Lão già mập mạp và lão già gầy gò nhìn nhau cười: “Cứ đợi tin tốt của chúng tôi đi, trong vòng mười lăm phút, cậu ta sẽ đi đời!”  

 

Hai người họ đứng dậy rồi bước ra ngoài sảnh nghị sự.  

 

Phương Vô Đạo nuốt nước miếng: “Mẹ kiếp, may mắn có trưởng lão của Thiên Đạo Tông giúp sức!”  

 

“Nói như vậy nhà họ Phương lâm nguy thật rồi!”  

 

Phương Cửu Lê gật đầu nói: “Tên súc sinh kia dám huyết tế cả Thanh Vân Môn, thật đáng sợ!”  

 

“Mặc kệ thế nào chăng nữa, tên súc sinh kia chết chắc rồi!”  

 

“Chúng ta cứ đợi là được!”  

 

Những người còn lại gật đầu theo.  

 

Ngay sau đó.  

 

Rầm!  

 

Một tiếng rung trời vang lên, có cái gì đó bay vào sảnh nghị sự rồi nện vào bàn.  

 

Mọi người vừa cúi đầu nhìn thì sợ vỡ mật.  

 

Thứ vừa bay vào chính là đầu của lão già gầy gò và lão già mập mạp kia, bọn họ đã chết không nhắm mắt.  

 

“Này này này... này... Không thể nào!”  

 

Phương Vô Đạo chỉ vào hai cái đầu người kia, giọng nói hơi run.  

 

Ngay sau đó.  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Tiếng bước chân truyền tới, một người thanh niên vô cùng quen thuộc đi vào sảnh nghị sự hệt như thần chết tới báo mệnh.  

 

“Sư phụ, hôm nay đồ nhi tới đây để báo thù cho mọi người!”

Diệp Bắc Minh bước vào, Liễu Như Khanh theo đằng sau.  

 

Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê đều sợ run người.  

 

Phương Chính Hổ run run nhìn thoáng qua hai cái đầu kia: “Cậu Diệp à, lão phu Phương Chính Hổ tôi biết sao hôm nay cậu lại đến đây!”  

 

“Chuyện về sư phụ của cậu, lão phu rất lấy làm tiếc, hai đứa em trai của tôi lần này làm không ổn lắm!”  

“Lão phu ở đây giải thích với cậu, nếu có thể thì nhà họ Phương nguyện lòng dốc hết mọi thứ bồi thường cho cậu!”  

 

 

Diệp Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ? Ông muốn bồi thường thế nào?”  

 

 

Sâu trong đáy mắt Phương Chính Hổ thoáng hiện lên sự vui vẻ.  

 

 

Chỉ cần anh nhả ra thì tất cả mọi thứ đều sẽ có cách.  

 

 

Ông ta cố gắng nở một nụ cười hiền lành: “Chỉ cần cậu buông tha nhà họ Phương thì cậu muốn bồi thường thế nào cũng được!”  

 

 

Diệp Bắc Minh nhìn Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rồi nói: “Hai người kia giết sư phụ của tôi, thành ý của ông còn chưa đủ!”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK