Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ô Đạo Hoành bồng nhiên rít gào: “Con đê tiện! Đê tiện! Đồ đê tiện đó, chỉ thuộc về một mình tao không được hay sao?"  

 

“Tại sao lại đi chọn một con ma thú? Hả?”  

 

“Diệp Bắc Minh mày nói xem, có phải dòng máu nhà mày bẩm sinh thích bị khinh thường rồi đúng không?”  

 

Vẻ mặt Ô Đạo Hoành cực kỳ dữ tợn!  

 

Tức giận!  

 

Rít gào!  

 

Trán nổi đầy gân xanh!  

 

“Tao thích cô ta như vậy, sẵn sàng cho cô ta tất cả mọi thứ!”  

 

“Tại sao cô ta lại không chấp nhận tao?”  

 

“Ô Đạo Hoành này sống bốn ngàn năm tuổi, đã là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!”  

 

“Còn là lão tổ nhà họ Ô! Rốt cuộc tao thua con súc sinh kia chỗ nào?”  

 

“Diệp Bắc Minh, mày nói cho tao biết đi! Má nó!”  

 

Ô Đaojh Hoành chằng màng đến hình tượng nữa, chửi ầm lên.  

 

Nhà họ Ô đều hoảng sợ trước tình huống đó!  

 

Lão tổ có một mặt như thế này ư?  

 

Sao nhìn thế nào cũng thấy giống một người đàn yêu nhưng không thể có được vậy?  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhue băng: “Tôi nói rồi, ông còn chẳng bằng cả ma thú, hiểu chưa?”  

 

Ô Đạo Hoành thở hổn hển, gương mặt già nua vặn vẹo, tức giận gào thét: “Thằng khốn, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”  

 

“Kiếm Long Đồ, giết!”  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng ngâm vang lên, Ô Đạo Hoành rót chân nguyên vào kiếm Đoạn Long.  

 

Vừa mới chuẩn bị ra tay.  

 

Thì Diệp Bắ Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long, về!”  

 

Gào!  

 

Tiếng rồng ngâm thứ hai vang lên, kiếm Đoạn Long rung động dữ dội.  

 

Ô Đạo Hoành căn bản không thể cầm được.  

 

Một giây sau.  

 

Kiếm Đoạn Long rời tay bay đi, xoay quanh Diệp Bắc Minh vài vòng, như con chó cảnh vậy!  

 

Ô Đạo Sinh nhảy dựng lên: “Anh cả, kiếm Long Đồ trốn rồi!”  

 

“Mau đuổi theo, mau đuổi theo đi kìa!”  

 

Bốp!  

 

Ô Đạo Hoành tát vào mặt Ô Đạo Sinh một cái: “Câm miệng, anh làm thế nào không đến lượt cậu ra lệnh!”  

 

Ô Đạo Sinh vội vàng ngậm miệng.  

 

“Ai da!”  

 

Vẻ mặt Tiêu Nhã Phi đầy khiếp sợ: “Anh Bắc Minh, thanh kiếm này là vật sống ư?”  

 

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Nó đã sinh ra một phần khí linh!”  

 

“Ồ?”  

Tiêu Nhã Phi trở nên ngơ ngác.  

 

Tiêu Dung Phi bên cạnh lại hít sâu một hơi: “Hít! Anh Diệp, anh… Anh nói cái gì?”  

 

“Kiếm Đoạn Long sinh ra khí linh ư?”  

 

“Trời ạ! Trong truyển thuyết thì chỉ có vũ khí từ Thần Khí trở lên mới có một phần vạnh khả năng sinh ra khí linh!”  

 

“Kiếm Đoạn Long lại sinh ra khí linh ư?”  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời Tiêu Dung Phi.  

 

Ở tháp Phù Đồ, kiếm Đoạn Long đã hấp thu rất nhiều ma khí!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK