Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Quát một tiếng: “Mày chán sống rồi phải không!”  

 

“Quỳ xuống!”  

 

“Sau đó tự phế võ công, từ nơi này bò ra, tao tha cho mày một mạng!”  

 

Hống hách!  

 

Tàn nhẫn!  

 

Tiêu Dung Phi hét lớn: “Không liên quan đến anh, mau đi đi!”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ lời của ông lão đó, nhìn Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Nếu tôi không nhận ra cô, tôi cũng chẳng thèm quản chuyện này”.  

 

“Cô đã giúp tôi một lần, coi như đã cứu cửu sư tỷ của tôi”.  

 

“Chuyện này, tôi quản chắc rồi!”  

 

Một ông lão võ đế đỉnh phong trong đó sầm mặt: “Nhãi ranh, dám coi thường tao? Chết đi cho tao!”  

 

Soạt!  

 

Ông ta nhảy vụt lên, xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh giống như con vượn.  

 

Giơ tay tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh, bộ móng vuốt khô gày giống như sắt thép, vững chắc không phá nổi.  

 

Bốn ông lão khác tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Dung Phi, chẳng thèm nhìn thêm một cái.  

 

Tiêu Dung Phi cũng nhắm mắt: “Hà tất anh phải làm vậy chứ?”  

 

“Thôi vậy, cùng đi đến hoàng tuyền đi!”  

 

Phụt!  

 

Một tiếng bức bối vang lên!  

 

Tiếng thi thể bùng nổ vang lên!  

 

Phía sau truyền đến mùi máu tanh nồng nặc.  

 

Bốn ông lão của nhà họ Võ lên tiếng: “Được rồi, tên nhóc đó chết rồi, Tiêu Dung Phi, cô yên tâm lên đường đi!”  

 

Tiêu Dung Phi mở mắt, đang định tự sát.  

Liền sau đó.  

 

Cả người cô ta sững sờ.  

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy chấn hãi, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn vị trí phía sau bốn ông lão.  

 

“Ừm?”  

 

Bốn ông lão nhà họ Võ cảm thấy không đúng. 

Liền sau đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK