Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 “Thứ chúng ta nên so sánh không phải là được hay mất của một cá nhân, mà chúng ta nên vì cả Hoa Tộc Côn Luân!”  

 

A a a!  

 

Trong phút chốc, tất cả mộ huyệt dưới đất đều sáng lên, phát ra tiếng nức nở.  

 

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Diệp Thanh Lam: “Minh nhi, con có thấy không?”  

 

“Tổ tiên Hoa tộc đang đáp lại chúng ta…”  

 

Không biết qua bao lâu.  

  Advertisement

Diệp Thanh Lam đã rời khỏi khu mộ.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn đứng yên ở đó, hai nắm đấm siết chặt!  

 

“Bố, Nhược Giai và con gái vẫn còn phải chịu khổ bên trong Ma Uyên!”  

 

“Đại lục Chân Võ chưa được cứu chữa, long mạch cũng chưa tìm được!”  

 

“Chín sư tỷ và mẹ lại là người hiến tế!”  

  Advertisement

Những tiếng rít gào vang lên!  

 

Hai mắt anh đỏ bừng, tròng mắt tràn ngập tơ máu!  

 

Ngửa mặt lên trời rống giận: “Tại sao! Tại sao lại như vậy?”  

 

“Tôi không cam tâm! Không cam tâm!”  

 

Diệp Bắc Minh khàn giọng: “Tháp nhỏ…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng trả lời: “Bây giờ thằng nhóc nhà cậu mới nhớ tới cái tháp này hả?”  

 

“Khỏi hỏi, có cách khác!”  

 

Tim Diệp Bắc Minh run lên, mặt xuất hiện vẻ kích động: “Cách gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Gia tăng sức mạnh!”  

 

“Khi cậu đủ mạnh, thì gặp thần giết thần, Phật cản giết Phật!”  

 

“Ai mẹ nó ngăn được cậu?”  

 

“Chỉ cần cậu có đủ sức mạnh? Cứu lấy đại lục Chân Võ, hiến tế? Không cần thiết!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đắc ý: “Sử dụng não của cậu đi, ai quy định Hoa tộc phải ở lại đại lục Chân Võ?”  

 

“Giành lấy địa bàn của kẻ thù, cướp đi tài nguyên tu luyện của chúng, chuyển cả đỉnh Côn Luân đến đại lục Cao Võ là xong ngay ấy mà?”  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tháp nhỏ, ông đúng là thiên tài mà!”  

 

Ánh mắt chuyển sang đống bia mộ đầy đất: “Tổ tiên, Hoa Tộc cần đổi một lối sống mới rồi!”  

 

……  

 

Đại lục Trung Thiên, sâu bên trong Thánh Tộc.  

 

Thanh niên mệt mỏi đi vào trong một mảnh sân mang phong cách cổ xưa: “Chị, em về rồi, chuyện đã giải quyết xong hết rồi”.  

 

“Vô Tà, sư đệ của chị có khỏe không?”  

 

Một giọng nói như tiên âm truyền đến.

Một cô gái trông như tiên nữ đi tới.  

 

Người đó, thật sự rất đẹp!  

 

Ngũ quan hoàn mỹ, dáng người tuyệt hảo.  

 

Màu da nõn nà, mái tóc xinh đẹp!  

 

Mỗi một cử động, từng cái giơ tay nhấc chân đều có thể khen là hoàn hảo!  

 

Không thể tìm thấy chút tỳ vết nào từ cô ta!  

 

Nếu đàn ông ngoài kia thấy thì chắc chắn sẽ bị hớp hồn đến mức ngừng thở!  

 

Dù gương mặt ấy trông như thiên tiên!  

Nhưng Lạc Vô Tà lại không hề có bất kỳ phản ứng gì!  

 

 

Bởi vì đó chính là chị ruột của hắn!  

 

 

Lạc Vô Tà nhếch miệng cười: “Em đã nói rõ với tên đó rồi, bảo nó nên chú ý đến sự chênh lệch giữa hai người”.  

 

 

“Sau này hãy quên chị đi, đừng ảo tưởng đến việc có bất kỳ quan hệ nào với chị!”  

 

 

“Em nói cái gì?”  

 

 

Lạc Khuynh Thành sửng sốt, nét mặt hiện lên vẻ giận dữ!  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK