Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Lý Thất Dạ lặng người: “Thực lực của cậu ta lại tiến bộ thêm rồi!”  

 

Dao Cơ nuốt một ngụm nước miếng: “Đây đúng là tàn sát từ một phía mà, lần đầu tiên tôi chứng kiến Thiên Đạo Tông chết như rơm như rạ không có chút sức chống trả nào!”  

 

Ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi.  

 

Đôi mắt Giang Thục Nhiên lóe sáng: “Sát phạt quyết đoán hơn những kẻ ở học viện nhiều!”  

 

“Cậu ta là một người tài, có nên mượn sức chút không?”  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu lại.  

 

Anh nhìn sang mấy kẻ cảnh giới Chúa Tể kia: “Vừa rồi các người vừa nói gì nhỉ? Tôi không nghe rõ!”  

 

Sắc mặt của lão già Sơn Dương Hồ của Thiên Cực Môn trắng như tờ giấy: “Khụ khụ... cậu Diệp à, chúng tôi cút ngay đây ạ!”  

 

“Cái gì? Vợ tôi sắp sinh hả? Được, tôi về ngay đây!”  

 

Người đàn ông trung niên tới từ đảo Vô Cấu kia cầm một miếng ngọc bội đang phát sáng, xoay người bước đi.  

  Advertisement

“Thiên Lang Tộc hy vọng sẽ trở thành bạn bè với cậu Diệp !”  

 

Thiên Lang Vương sờ gáy, nở một nụ cười đôn hậu, thật thà vô số kể.  

 

Những cao thủ cảnh giới Chúa Tể còn lại cũng cười hùa theo lấy lòng anh.

Thái độ bây giờ với vừa rồi như hai người khác nhau.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giải tán hết đi!”  

 

“Cảm ơn cậu Diệp!”  

 

Mọi người như được thoát nạn, định bụng quay đầu tháo chạy.  

 

Ầm ầm!  

 

Một luồng sức ép cực kỳ khủng khiếp từ trên trời giáng xuống.  

 

Bùm! Bùm...  

 

Ngoại trừ bọn Giang Thục Nhiên và Diệp Bắc Minh.  

 

Tất cả mọi người đều không chịu nổi sức ép ấy, đầu gối bọn họ cong xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.  

 

“Đi mòn giày sắt mà chẳng thấy đâu, hóa ra lại ở ngay trước mặt!”  

 

Một giọng nói đầy ngạo mạn vang lên: “Đúng lúc chúng tôi đang định tìm Diệp Càn Khôn thì người đã ở ngay đây rồi!”  

 

“Các người nói xem có trùng hợp không? Phong tỏa bốn phía, đừng để cậu ta chạy thoát!”  

 

Dứt lời, ba mươi người từ trên trời đáp xuống, bao vây Diệp Bắc Minh.  

 

“Cảnh giới Động Hư, hơn ba mươi người cảnh giới Động Hư...”  

 

“Trời ơi...”  

 

Những người ở đây sợ xanh mặt, run rẩy quỳ gối trên mặt đất! Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Người từ Huyền Giới à?”  

 

“Huyền Giới là đâu?”  

 

Phần lớn người tu võ ngơ ngác không hiểu gì.  

 

Chỉ có một vài lão già đứng đầu số ít tông môn run người, hoảng sợ nhìn Vạn Tuyệt.  

 

Vạn Tuyệt kiêu ngạo nói: “Cho cậu một cơ hội!”  

 

“Thứ nhất giao mảnh vỡ kia ra đây!”  

 

“Thứ hai, quỳ xuống, tháo mặt nạ của mình ra!”  

 

“Chỉ cần cậu làm theo thì tôi sẽ cho cậu cơ hội toàn thây!”  

Lúc này, một lão già cảnh giới Động Hư quỳ gối sau lưng anh ta, Vạn Tuyệt ngồi trên lưng ông lão đó.  

 

 

Cảnh giới Động Hư siêu cường vậy mà lại cam tâm làm ghế cho người đàn ông trước mặt.  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi cũng cho anh một cơ hội, nói tất cả những gì mình biết ra đi!”  

 

 

“Tôi sẽ cho anh toàn thây!”  

 

 

Tất cả mọi người lặng thinh.  

 

 

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như nhìn vào kẻ điên.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK