Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 122


Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.

Hầu Tử lắc đầu: “Anh Diệp, đừng hỏi nữa, nói ra tôi cũng dễ chịu hơn nhiều rồi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói!”
Hầu Tử cầu xin Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, thật sự là đừng hỏi nữa, nhà bọn họ quá đáng sợ, tôi đã tìm hiểu qua rồi”.

“Kiếp sau, kiếp sau nữa, hay kiếp sau nữa nữa của Vương Khinh Hầu tôi cũng không phải đối thủ của nhà bọn họ”.

“Con mẹ nó tôi cũng chỉ là một con chó! Gâu gâu gâu, ha ha ha ha…”
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, giáng một cái tát vào mặt Hầu Tử: “Hầu Tử!!! Anh phấn chấn lên một chút, đừng vứt bỏ tôn nghiêm!”
“Anh Diệp… Hu hu hu!”, Hầu Tử nằm trên bàn, khóc rống lên.

“Nhà họ Quân!”
“Hắn là người của nhà họ Quân!”
“Hắn tên Quân Vô Tà! Quân Vô Tà đó! Ha ha ha, anh Diệp, Quân Vô Tà, anh biết không? Cậu cả đứng đầu Trung Hải! Trường học đều sợ bọn họ”, Hầu Tử tự giễu cười to.

Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã hiểu vì sao Hẩu Tử lại như vậy.

Nhà họ Quân quả đúng là nhân vật khổng lồ đối với người như Hầu Tử.

“Nhà họ Quân? Ha ha”, Diệp Bắc Minh cười.

Anh vỗ vai Hầu Tử: “Đi, chúng ta đến nhà họ Quân!”
“Cái gì?”
Hầu Tử ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh…”
“Tôi dẫn anh đi báo thù!”, Diệp Bắc Minh cười nói.

“Báo thù?”
Hầu Tử còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh uống say nói đùa.


Anh ta buồn bã bật cười: “Anh Diệp, tối muộn rồi, báo thù gì chứ? Về thôi”.

Diệp Bắc Minh kéo tay anh ta, chậm rãi đứng dậy: “Báo thù không để qua đêm!”
“Két!”
Đúng lúc này, tiếng phanh xa truyền tới.

Mấy chiếc xe SUV đỗ ven đường, một đám nam nữ da trắng bước từ trên xe xuống.

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn sang, thu hết tu vi của bọn họ vào trong tầm mắt!
Một Đại Tông Sư, ba Tông Sư võ đạo, mười mấy võ giả cấp Thiên!
Bọn họ vừa xuống xe liền nhìn thấy đồng bọn của mình.

Tứ chi bị cắt đứt, đau đớn kêu r3n nằm trên đất!
“Thomas, Peter! Là ai đánh hai người thành như vậy?”
Những người da trắng mặt biến sắc.

Ác!
Quá độc ác!
Tay chân đều bị đánh gãy, xương đâm chảy máu thịt, máu tươi chảy ròng!
“Con lợn da vàng kia, chính là hắn!”, Thomas bò dậy, chật vật nhìn Diệp Bắc Minh.

Tên Đại Tông Sư da trắng sắc mặt lạnh lẽo, dẫn người bao vây.

Cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hạ lệnh: “Giết!”
Ầm!
Một Tông Sư võ đạo da trắng ra tay.

Toàn thân đều là cơ bắp, còn mạnh hơn cả một con trâu.

Một quyền đánh ra!
Một quyền mang theo cuồng phong, không chút hạ thủ lưu tình đánh về phía ngực Diệp Bắc Minh.

Nếu thực lực của Diệp Bắc Minh không bằng đối phương, một quyền này tất nhiên sẽ đánh chết anh!
“Tôi giữ lại một mạng cho đồng bọn các người, các người đến còn chưa hỏi tình hình mà đã giết người rồi sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.

Anh giơ tay nắm thành quyền!
Bốp!
Một tiếng vang cực lớn, tên Tông Sư võ đạo da trắng và Diệp Bắc Minh đối quyền với nhau.

Cánh tay máu thịt mơ hồ!
Lại nổ!
Võ giả da trắng khác mặt đầy khiếp sợ nhìn sang.

“Ôi trời đất ơi!”
“Sức mạnh quá khủng khiếp?”
“Mẹ nó!”
Tông Sư võ đạo da trắng kêu thảm thiết một tiếng: “Con lợn vàng đáng chết này!”
Đột nhiên, cánh tay còn lại của Tông Sư võ đạo da trắng chìa ra, đấm về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Chưởng phong ác liệt, mang theo tiếng phá không!
Diệp Bắc Minh hời hợt giơ tay, nắm cổ tay hắn.

“Mày!!!”
Con ngươi Tông Sư da trắng co rút lại.

Một giây kế tiếp.

Tay Diệp Bắc Minh dùng sức lắc.

Một tiếng giòn dã rắc rắc, cánh tay Tông Sư da trắng bị gãy, xương chọc thủng bắp thịt lộ ra ngoài.

“A…”
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt truyền tới.

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Bây giờ ai mới là lợn?”
“Thả Hughes ra!”
“Đáng chết!”
“Mày là ai? Bọn tao là người của Hùng Quốc đến Long Quốc tham gia đại hội quân võ, sao mày dám?”
Mấy người Hùng Quốc liên tục mở miệng gào thét, uy hiếp Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chìa tay, đánh một quyền đánh vào ngực ‘Hughes’.

Bốp!
Hughes vốn không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám ra tay giết mình, hắn mặt đầy khiếp sợ bay ra ngoài!
Rơi trên mặt đất, chết!
“Mày…”
“Mày thật sự dám giết người Hùng Quốc bọn tao?”
Những võ giả Hùng Quốc kia sau khi nhìn thấy cảnh này liền có chút hoảng hốt.

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, từng bước từng bước đi về phía bọn họ: “Nơi này là Long Quốc, người Hùng Quốc thì sao?”
Sắc mặt Đại Tông Sư Hùng Quốc kia nghiêm trọng, ngưng tụ ra chân khí: “Thanh niên Long Quốc này, mày tự tìm cái chết rồi!”
“Chết cho tao!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, lập tức nhảy lên ba mươi mấy mét.

Đám võ giả Hùng Quốc đều sợ ngây người!
Cho dù là Tông Sư võ đạo cũng không nhảy được đến độ cao ba mươi mấy mét.

Bốp!
Trong ánh mắt chấn động của bọn họ, Diệp Bắc Minh rơi xuống.

Xuất hiện trên đỉnh đầu Đại Tông Sư Hùng Quốc, một cước đạp tới!
Đại Tông Sư Hùng Quốc giơ tay ngăn cản.


Tiếng rắc rắc vang lên một tiếng, hai cánh tay hắn nổ tung!
Phốc!
Hai chân chịu một luồng lực lớn, đầu gối cong lại, quỳ xuống đất.

Nền xi măng nổ tung!
Đại Tông Sư da trắng cảm giác mình giống như bị một ngọn núi đè!
Một giây kế tiếp.

Bùm!
Một cước của Diệp Bắc Minh rơi trên đầu hắn.

Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng chảy máu rồi chết!
Một Đại Tông Sư Hùng Quốc cứ như vậy mà chết.

Những người Hùng Quốc khác nhìn thấy vậy, bị dọa sợ tè ra quần, xoay người bỏ chạy.

Ma quỷ!
Thanh niên Long Quốc này là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh không hề đuổi theo, mà chậm rãi quay về bên cạnh Hầu Tử.

Hầu Tử mặt biến sắc, không ngừng hít hơi lạnh.

Kích động!
Chấn động!
Kinh ngạc!
Các loại cảm xúc xông lên đầu, duy chỉ không sợ hãi.

Đây là Diệp Bắc Minh, anh em của anh ta!
Anh ta có gì phải sợ?
“Anh Diệp, anh… quá lợi hại! Mẹ kiếp! Anh là võ giả sao?”, Hầu Tử rất kích động..

123: Bắt Diệp Bắc Minh


Ở trong trường đại học, anh ta cũng từng nghe nói đến võ giả.

Những người này thường không qua lại với người bình thường.

Người bình thường cũng không nhìn thấy võ giả, dù nhìn thấy cũng không nhận ra được.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Đi, tôi dẫn anh đi báo thù”.

Nói xong liền kéo Hầu Tử đi lên xe SUV người Hùng Quốc để lại, chạy thẳng đến nhà họ Quân.

...

“Cái gì? Người Hùng Quốc bị giết!”

“Còn gi3t chết một Đại Tông Sư?”

“Sao có thể!”

Trụ sở chính chịu trách nhiệm đại hội quân võ lần này tại Trung Hải.

Dư Thiên Long thấy Đường Văn Quân đến bẩm báo, ông ta đứng bật dậy khỏi ghế.

“Là ai giết? Lá gan lớn quá!”, Dư Thiên Long nghiêm nghị: “Đại hội quân võ mấy ngày nữa là bắt đầu, lúc này người Hùng Quốc lại chết ở Trung Hải, đến lúc đấy chúng ta sẽ giải thích với cộng đồng quốc tế như thế nào đây?”

Đường Văn Quân lắc đầu: “Vẫn chưa biết ai giết”.

“Chỉ là vừa rồi có người báo cảnh sát, người của chúng ta cũng đi rồi”.

“Huyên Hách đã đi điều tra camera ghi hình lúc đó, rất nhanh sẽ quay trở lại thôi”.

Vừa dứt lời.

Dương Huyên Hách đi đến, cầm máy tính bảng: “Cháu đã phục chế xong camera rồi”.

“Hai người chắc chắn sẽ không ngờ đến là ai giết người Hùng Quốc đâu!”

“Ai?”, Dư Thiên Long nhìn sang.

Dương Huyên Hách phát camera thu hình, nói ra một cái tên: “Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh!!!”

“Sao có thể chứ, đây chính là Đại Tông Sư Long Quốc!”, Đường Văn Quân mặt không thể tin nổi.

Sắc mặt Dư Thiên Long không ổn định.

Mấy ngày trước bọn họ đến phủ Diệp ở Giang Nam tìm Diệp Bắc Minh.

Dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, mời anh gia nhập Long Hồn!

Đáng tiếc bị Diệp Bắc Minh coi thường, khiến bọn họ chịu nhục.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại đến Trung Hải?

Nhìn về phía camera thu hình.

Video có hơi dài.

Từ lúc hai võ giả Hùng Quốc bắt đầu đánh Hầu Tử.

Diệp Bắc Minh xuất hiện, đánh gãy tứ chi hai võ giả Hùng Quốc!

Tiếp đó, đoàn xe của người Hùng Quốc xuất hiện.


Không một lời liền ra tay.

Sau khi Diệp Bắc Minh gi3t chết hai võ giả Hùng Quốc, những người còn lại chạy trốn!

“Đây là...”

Dư Thiên Long ngây ra, đè thấp giọng: “Người bị một quyền đánh chết là Hughes, Tông Sư võ đạo của Hùng Quốc”.

“Người bị đạp một cước bể đầu tên O'Neill! Thực lực Đại Tông Sư!”

“Một quyền đánh chết Tông Sư võ đạo, một cước gi3t chết Đại Tông Sư!”, Đường Văn Quân ngây người, mặt đẹp nóng bừng.

Dương Huyên Hách im lặng không nói, trong mắt đều là ghen tị và cay độc!

Diệp Bắc Minh tuổi tác tương đương với anh ta, thực lực võ đạo vậy mà lại khủng khiếp như vậy.

Dư Thiên Long mặt không thể tin nổi: “Chúng ta đã suy đoán sai về Diệp Bắc Minh này, rốt cuộc hắn có thực lực gì?”

Dương Huyên Hách lạnh giọng nói: “Tướng quân, mặc kệ Diệp Bắc Minh thực lực gì”.

“Hắn giết người trong địa bàn chúng ta quản lý”.

“Trung Hải không phải Giang Nam!”

“Không đến lượt Diệp Bắc Minh ngang ngược!”

“Cháu đề nghị bắt hắn ngay lập tức!”

Chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện Long Đô bọn họ không hề biết.

Theo như bọn họ thấy Diệp Bắc Minh cùng lắm chỉ ngạo mạn ở Giang Nam.

Đến Trung Hải còn dám làm điều xằng bậy, chắc chắn là hành động đâm đầu vào chỗ chết.

Tút tút tút!

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Sau khi Dư Thiên Long nghe xong, bên trong truyền đến giọng nói phẫn nộ.

Sắc mặt ông ta đen lại, cúp điện thoại: “Cấp trên gọi điện thoại tới, người bên Hùng Quốc rất tức giận”.

“Sự kiện lần này ảnh hưởng vô cùng tồi tệ!”

“Các nước trên thế giới tham gia đại hội quân võ đều chờ xem chuyện cười của chúng ta”.

Ông ta trực tiếp hạ lệnh: “Đi, dẫn người đi bắt Diệp Bắc Minh”.

Tút tút tút!

Lại một cuộc điện thoại gọi tới, Dư Thiên Long kinh hãi: “Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh đi đến nhà họ Quân?”

“Hắn… hắn điên rồi sao? Dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của thế gia?!”

Mười giờ tối.

Cửa nhà họ Quân Trung Hải.

Yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh lái xe SUV của người Hùng Quốc nghênh ngang dừng ở cửa lớn nhà họ Quân.

“Anh là ai!!!”


“Đúng là to gan, cút mau! Biết đây là đâu không?”

Một đám người làm khí thế hung hăng xông tới.

Hầu Tử có phần lo lắng, anh ta túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta đi thôi”.

Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta, truyền vào một tia nội tình: “Yên tâm, mọi thứ đều có tôi lo!”

Quân Vô Tà không trả giá.

Tâm ma của Hầu Tử không thể biến mất!

Cuộc đời này của anh ta coi như xong.

Diệp Bắc Minh xuống xe.

Hầu Tử nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, toàn thân đang run rẩy.

Anh ta hít sâu một hơi!

Lấy hết dũng khí đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: “Ba phút, bảo Quân Vô Tà ra gặp tôi”.

“Con mẹ nó, mày…”, một quản sự đi lên phía trước, chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh, đang muốn mắng chửi.

Ầm!

Một tàn ảnh lướt qua!

Tên quản sự này ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Bị Diệp Bắc Minh dùng một cước đạp bay, cửa lớn nhà họ Quân xuất hiện một lỗ thủng hình người trông vô cùng khủng khiếp!

Cửa lớn chế tạo từ gỗ cứng lại bị xuyên thủng.

“Rít!”

Những người làm khác trong nhà họ Quân hít một hơi lạnh, toàn bộ lui về phía sau.

Lương tháng có ba ngàn, mày liều mạng làm gì chứ?

“Hầu Tử, đi”.

Diệp Bắc Minh đi vào cửa lớn nhà họ Quân.

Hầu Tử cực kỳ kích động: “Được!”

Hai người một trước một sau, bước vào cửa nhà họ Quân.

Nhà họ Quân rất lớn, kiến trúc sân vườn cổ điển.

Có thể so sánh được với vương phủ cổ đại.

Còn xa hoa và lớn gấp đôi phủ đệ của vua Giang Nam.

Động tĩnh ở cửa khiến một vài người đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bọn họ lần lượt trách mắng: “Anh là ai?”

“Nơi này là nhà họ Quân, sao anh dám…”

Bùm!

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay một người, đi sâu về phía nhà họ Quân.

“Gọi Quân Vô Tà ra đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK