Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bọn họ nhìn nhau, thương lượng nên tiến vào thần miếu kiểu gì.  

 

 

Không gian bỗng chấn động kịch liệt, một khe nứt không gian xuất hiện, ba người bước ra khỏi đó.  

 

Một người thanh niên và hai ông lão.  

 

Ánh mắt người thanh niên trầm xuống: “Hoàng Nhi đang ở ngay đây! Đi thôi!”  

 

Bọn họ không quan tâm mọi người mà đi thẳng tới chỗ lối vào thần miếu.  

 

Giáo Phụ quát to: “Bất kỳ ai cũng không được tiến vào thần miếu!”  

 

Người thanh niên kia nhíu mày: “Đồ rác rưởi mà cũng dám cản đường tôi à?”  

 

“Ai dám cản đường tôi, đều phải chết!”  

 

Hai ông lão đằng sau gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ!”  

 

Bóng người họ chợt lóe, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Giáo Phụ.  

 

Bàn tay gầy gò đâm xuyên qua ngực Giáo Phụ, nắm chặt trái tim ông ta.  

 

bùm, trái tim Giáo Phụ vỡ nát.  

 

Giáo Phụ trừng to mắt: “Các người... không phải là người của thế giới này!”  

  Advertisement

Ông lão gầy gò chế nhạo nói: “Bây giờ mới biết à? Quá muộn rồi!”  

 

Lão già kia tung trảo, đầu Giáo Phụ tan nát.  

 

Cơ thể ngã thẳng xuống đất.  

 

“Sư huynh!”  

 

Hai mắt Vua tàn sát đỏ ngầu, gào lên: “Ông dám giết sư huynh của tôi!”  

 

Rồi ông ta xông lên như dã thú, khí tức khát máu tàn sát sôi trào.  

 

Lão già gầy gò kia cười cợt: “Chao ôi, khí tàn sát à? Sợ quá ta!”  

 

Lão già kia đưa nắm đấm lên, một luồng sức mạnh khổng lồ ngưng tụ.  

 

Phụt!  

 

Cơ thể của Vua tàn sát nổ tung hóa thành máu loãng bay đầy trời.  

 

“Sư huynh tàn sát!”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt tức sùi bọt mép, cầm thần kiếm lên đánh trả, lực lượng vô tận bùng nổ.  

 

Một nhát kiếm kinh hồn chém ra.  

 

Lão già gầy gò kia hờ hững nhìn: “Loại kiếm khí này giết người được à?”  

 

Lão già kia dùng hai ngón tay kẹp chặt thần kiếm của Kiếm Chủ Bất Diệt rồi gập nó lại.  

 

“Keng”, thần kiếm vỡ thành vô số mảnh.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt vô cùng sợ hãi: “Không thể nào!”  

 

Lão già gầy gò kia kiêu ngạo nói tiếp: “Lũ kiến hôi không biết điều kia, xem kiếm khí của lão phu đây!”  

 

Lão già kia chỉ một ngón tay, một tia sáng đỏ thẫm bắn ra từ đầu ngón tay.  

 

Phụt!  

 

Đầu Kiếm Chủ Bất Diệt bị đục một lỗ rồi ngã xuống.  

 

“Sư đệ Bất Diệt!”  

 

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”  

 

Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế và Long Huyết Chiến Thần tức giận run người.  

 

“Giết bọn chúng báo thù cho sư huynh, sư đệ!”  

 

Chín mươi mấy người đồng loạt ra tay, một luồng lực lượng hủy diệt đất trời ập tới.  

 

Lão già gầy gò kia nhìn vào đồng đội bên cạnh mình, giương cằm bình thản nói: “Lão Phương à, ông xem lũ kiến hôi kia kìa, thật đúng là chán sống cả rồi!”  

 

Lão Phương thản nhiên lắc đầu đáp: “Bọn họ muốn chết thì cho họ toại nguyện đi”.  

 

“Đừng làm phiền chuyện của cậu chủ!”  

 

“Cúng đúng, vậy...”, lão già gầy gò kia mỉm cười: “Giết sạch hết đi!”  

 

Lão Phương mỉm cười: “Chẳng qua là giết nhiều quá thì không có ý nghĩa gì hết, hay là so thử xem ai giết nhiều hơn nhanh hơn?”  

 

“Tôi cũng có ý đó!”  

 

Lão già gầy gò gật đầu: “Trận đấu bắt đầu!”  

 

Vừa dứt lời, hai ông lão kia bỗng bùng nổ sức mạnh.  

“Á...”  

 

 

“Sư đệ... chạy mau!”  

 

 

“Sư huynh, tôi thà hy sinh với ông chứ không bao giờ bỏ chạy!”  

 

 

Lão già gầy gò cười khẩy: “Yên tâm đi, các người tình sâu nghĩa nặng đấy, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!”  

 

 

Lão Phương lạnh lùng nhìn: “Nói nhảm với lũ người chết này làm gì? Giết!”  

 

 

Ngoài thần miếu, máu tươi bay đầy trời, từng vị sư phụ một hy sinh.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK