Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ từ bước tới.  

 

 

Kiếm Trấn Ngục hung hăng chém xuống.  

 

Phụt! Máu thịt tung tóe khắp nơi.  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Đám lão già còn lại thảng thốt.  

 

Một luồng hơi thở tử vong bao phủ tất cả bọn họ.  

 

Một lão già mặt rỗ quát to: “Chiến lực của một mình tên chó chết kia quá đáng sợ, mọi người nên cùng nhau ra tay dốc hết sức lực giết cậu ta!”  

 

“Cẩn thận thanh kiếm kia, nó là chỗ dựa lớn nhất của cậu ta!”  

 

Lão già còn lại nào dám chần chừ, làn khí cuồn cuộn ào tới.  

 

“Giết!”  

 

Sát ý trong lòng Diệp Bắc Minh bùng nổ.  

  Advertisement

Gầm gừ!  

 

Một tràng tiếng rồng ngâm vang lên, Long Tích sau lưng anh bỗng rực sáng.  

 

Bốn hư ảnh rồng hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh rồi bay thẳng lên trời cao.  

 

Cảnh tượng ấy khiến trái tim mọi người khiếp hãi.  

 

Kiếm Trấn Ngục quét ngang.  

 

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Hơn mười cường giả cảnh giới Vực Vương đều phun máu tươi, bị đánh bay ra ngoài như một con chó điên tàn tạ.  

 

Tất cả đều nện mạnh xuống đất, ai nấy đều trọng thương nặng nề.  

 

Một kiếm.  

 

Chỉ một kiếm mà lại đánh mười mấy cường giả Vực Vương tàn phế không dậy nổi sao?  

 

Quá đáng sợ rồi!  

 

“Đây là... Long Tích!”  

 

Lão già mặt rỗ sợ hồn bay phách tán, mất hồn mất vía, tròng mắt suýt lòi ra ngoài: “Tên chó chết, mày đã mở Long Tích ra rồi ư!”  

 

“Không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Ông nói nhảm nhiều quá, để tôi tiễn các ông về trời!”  

 

Rồi anh bước từng bước tới chỗ lão già mặt rỗ, kiếm Trấn Ngục chém thẳng xuống cổ ông ta.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói vang lên: “Diệp Bắc Minh, xin dừng tay!”  

 

Phụt!  

 

Đầu lão già mặt rỗ lăn tròn trên mặt đất.  

 

Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đoàn thanh niên đi ra, sửng sốt hét lên: “Cậu!”  

 

Người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím đứng bên cạnh người nọ quát lớn: “Diệp Bắc Minh, anh không nghe lời của thầy Phùng à? Gan to lắm đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh mặc kệ bọn họ, đi tới chỗ lão già thứ hai.  

 

Ông già thứ hai hoảng hốt cầu xin lòng từ bi từ anh: “Đừng mà... cầu xin cậu...”  

 

Người thanh niên mặc áo bào màu tím bước thẳng tới trước.  

 

Anh ta vô cùng tự tin ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Thầy Phùng bảo anh dừng tay đấy, anh nghe không hiểu tiếng người à?”  

 

Diệp Bắc Minh vung tay tát cho anh ta một cú: “Ruồi bọ từ đâu bay tới đó?”  

 

Chát!  

 

Người trẻ tuổi mặc áo bào tím bay ra ngoài như con chó chết.  

Anh ta lăn mười mấy vòng mới chịu dừng lại.  

 

 

Nếu không nhờ ngọc bội trên cổ anh ta nứt vỡ, tỏa ra vầng sáng rực rỡ.  

 

 

Nhờ nó ngăn cản cú tát kia.  

 

 

Nếu không thì anh ta đã bị đánh chết tươi rồi.  

 

 

Cho dù là vậy vẫn để lại một bàn tay đỏ rực ứa máu trên mặt anh ta trông rất ghê rợn: “Anh! Diệp Bắc Minh, sao anh dám đánh tôi hả?”  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Nếu lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy thì tôi sẽ giết chết anh!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK