Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay sau đó.  

 

Mấy chục con sư tử không hẹn mà cùng bổ nhào tới, không ngờ chúng lại dùng chính thân xác của mình để ngăn cản nhát kiếm của Giang Kiếm Trần.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

"Gào..."  

 

Một tiếng gào thét vang lên.  

 

Mấy chục con sư tử đi đời nhà ma trong chốc lát!  

 

Giang Kiếm Trần mở một con đường máu, không ngờ lại kéo gần được khoảng cách với Diệp Bắc Minh thật.  

 

Một trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét...  

 

Vô số sư tử ngã xuống dưới chân Giang Kiếm Trần, gương mặt già cỗi của ông ta hiện rõ nét điên rồ: "Ha ha ha ha ha!"  

 

"Diệp Bắc Minh, cho dù mày triệu hồi một trăm ngàn con ma thú đến thì sao?"  

 

"Ngày này năm sau vẫn là ngày giỗ của mày thôi!"  

 

Một nhát kiếm phóng tới, đâm về phía trái tim của Diệp Bắc Minh.  

 

Đột nhiên.  

 

"Vậy à?"  

 

Một giọng nói lạnh như băng cất lên.  

 

Diệp Bắc Minh mở mắt, nhếch mép cười khẩy: "Người giết được tôi vẫn chưa được sinh ra đâu!"  

 

Anh tóm lấy lưỡi kiếm một cách dễ dàng.  

 

Không thể tin được, cho dù Giang Kiếm Trần đẩy mạnh cách mấy thì vẫn không thể nào đâm kiếm tới được.  

 

Vững chắc như đá tảng!  

 

"Mày!"  

 

Vẻ kinh hoàng tràn ngập khuôn mặt già nua của Giang Kiếm Trần.  

 

Ánh mắt ông ta vô cùng sợ hãi.  

 

"Sao có thể?"  

 

"Mày hồi phục rồi ư? Nhưng cho dù hồi phục rồi thì cũng không thể nào chống lại sức mạnh của tao được!"  

 

Tiếng hét đầy không cam tâm vang lên: "Lão phu là Kiếm Thần của nhà họ Giang cơ mà!"  

 

Diệp Bắc Minh kéo về, Giang Kiếm Trần cũng nhào về phía mình.  

 

Ầm!  

 

Một cú đấm được tung ra, long trời lở đất.  

 

Phụt!  

 

Giang Kiếm Trần phun một ngụm máu tươi ra, bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây.  

 

Ông ta ngã phịch xuống đất, trông ông ta chật vật vô cùng.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng thốt: "Kiếm Thần? Kiếm Thần gì mà yếu như sên!"  

 

Ngạo Thương Khung sững sờ: "Ơ kìa..."  

 

"Trời đất!"  

 

Lăng Tác Cổ run bần bật, hít một hơi thật sâu.  

 

Giang Kiếm Trần là người mạnh nhất trong bốn người họ.  

 

Thế mà ông ta lại bị Diệp Bắc Minh đánh bại ư?  

 

Đôi mắt đục ngầu của Dạ Nhân Hoàng đỏ đến mức tưởng chừng ứa ra máu, co giật dữ dội.  

 

Người ông ta run bần bật.  

 

Thật là khủng khiếp!  

 

Không thể tin được!  

"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lão phu sẽ bỏ mạng tại đây thật mất!"  

 

"Chết tiệt, rốt cuộc tên này sở hữu sức mạnh gì mà khiếp thế?"  

 

Dạ Nhân Hoàng nhìn thoáng qua xung quanh, ma thú vẫn còn tụ tập đông nghịt!  

 

"Tại sao những con ma thú này lại nghe lời cậu ta? Tại sao chứ!"  

 

Dạ Nhân Hoàng thầm gào thét trong bụng.  

 

Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK