Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khoảng cách giữa lão ta với Diệp Bắc Minh...  

 

 

Chín mét!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hàn Lương rồi bảo: “Cảm ơn sự giúp đỡ của mày!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Anh hét to: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giết lão ta cho tôi ngay!”  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh chợt ngưng tụ một luồng sức mạnh đầy tính hủy diệt.  

  Advertisement

Mí mắt lão Diệp hơi giật, linh cảm nguy hiểm đang ập tới chỗ mình.  

 

Đồng tử lão ta co lại: “Không ổn!”  

 

Rồi lão ta xoay người bỏ chạy.  

 

Tiếc rằng.  

 

Giờ chạy đã quá muộn rồi.  

  Advertisement

Gầm gừ.  

 

Một con Huyết long lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh rồi nện xuống lưng lão Diệp.  

 

Lão ta kêu thảm thiết: “Á...”  

 

Cơ thể già nua bị Huyết Long xé làm đôi, máu thịt của lão ta bay đầy trời.  

 

“Ôi mẹ ơi!”  

 

Hàng trăm nghìn người thảng thốt, đứng không vững.  

 

Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.  

 

“Lão già cảnh giới Giới Vương kia chết rồi ư?”  

 

“Không thể nào...”  

 

“Diệp Bắc Minh làm cách nào thế?”  

 

“Huyết Long, là con Huyết Long kia!”  

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế...”  

 

Mọi người xôn xao bàn luận nhưng trong giọng nói của bọn họ vẫn xen lẫn chút run rẩy.  

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Vô số ánh mắt kinh hãi tập trung vào người Diệp Bắc Minh.  

 

“Không thể nào! Cậu ta làm cách gì chứ?”  

 

Lạc Chính Hùng trừng to mắt như sắp rớt ra ngoài.  

 

Cơ thể vợ ông ta hơn run, mặt mày trắng bệch.  

 

Cho dù họ vô cùng kỳ vọng vào Diệp Bắc Minh thì cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh có thể giết cảnh giới Giới Vương.  

 

“Tiểu sư đệ!”  

 

Lạc Khuynh Thành nắm chặt nắm đấm.  

 

Lục Tuyết Kỳ nhìn sang, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt tràn đầy niềm hân hoan vui sướng.  

 

“Lão Diệp, ông đang làm cái quái gì thế?”  

 

Giọng Hàn Lương hơi run, gã không tin lão Diệp đã chết rồi.  

 

Không thể nào!  

 

Chuyện này không thể xảy ra!  

 

Gã gào lên: “Lão Diệp, ông đi ra cho tôi mau!”  

 

“Đi ra đi, mẹ kiếp! Ông cút ra đây cho tôi!”  

“Giết thằng khốn đó, mau cút ra đây cho tôi!”  

 

 

Mặc cho giọng nói của Hàn Lương vang vọng khắp quảng trường Vân Tiêu Tông.  

 

 

Vẫn không ai đáp lại gã.  

 

 

Giọng nói hờ hững của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Mày muốn tìm lão ta à? Để tao tiễn mày đi gặp lão ta nhé!”  

 

 

Rồi anh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hàn Lương.  

 

 

Kiếm Trấn Ngục kề ngay yết hầu của gã.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK