Nghe những lời Diệp Bắc Minh nói, giọng nói kia im lặng.
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Ta nghĩ rồi! Những người đó bồi dưỡng các ứng viên, tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Còn ngươi, thì liên tục đánh giết những người tu luyện phép tắc Luân Hồi!"
"Vậy nên, chắc chắn các ngươi là kẻ thù! Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn!"
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh lếo: "Hợp tác!"
"Hợp tác ư? Ngươi vẫn chưa xứng!"
Giọng nói đó cực kỳ cao ngạo: "Nhưng bổn tọa có thể cho ngươi một
cơ hội!"
"Chỉ cần Phép tắc Luân Hồi của ngươi đạt đến tầng sáu, ta sẽ cân nhắc
về lời đề nghị này!" Sau đó thì không nói gì nữa! "Đợi đã, ngươi tên là gì?"
"Ta vốn không có tên! Nhưng Phép tắc Luân Hồi do ta tạo ra, nó lấy tên của tai"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh mừng rỡ: "Vậy ngươi tên là... Luân Hồi?" "Sssss...."
Một luồng khí lạnh nổi lên sau lưng!
Đóng cửa phép tắc Luân Hồi!
Duy trì suốt ba canh giờ, sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt: "Đệt! Tiểu Tháp, ông nghe thấy chưa?"
"Ông ta lại là người tạo ra Phép tắc Luân Hồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng khiếp lắm: "Mẹ nó, nhóc con! Lần này cậu chơi lớn rồi đấy!"
"Tự mình tạo ra một Phép tắc, tên này quá khủng bố!"
Diệp Bắc Minh nuốt ngụm nước miếng, gật đầu: "Dù sao đi chăng nữa, đây cũng là một khởi đầu tốt!"
"Đi, tìm Vô Căn Chi Hỏa, rồi rời khỏi đây trước đã!"
"Dựa vào đâu mà không cho bọn ta đi?"
"Ta là người của Tử Vi Đế Tộc!"
Một lão giả đầy giận dữ nói: "Ngươi không sợ Tử Vi Đế Tộc..." Còn chưa nói hết câu!
Lão giả tóc trắng đã cuồng nộ vung ra một cái tát, lão giả của Tử Vi Đế Tộc hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Lão giả tóc trắng cười lạnh: "Tử Vi Đế Tộc là thứ rác rưởi gì! Thời kỳ đỉnh cao của lão phu, giết Tử Vi Đế Tộc như giết chó!"
"Ngươi!" Người của Tử Vi Đế Tộc kinh hãi lùi lại!
Các tu võ qiả khác cũng kinh hãi không thôi!
"Lão phu nói lại một lần cuối cùng, tìm ra người này! Nếu không, các ngươi đừng hòng rời khỏi Vô Căn Chỉ Địa!"
"Nếu vào ngày cuối cùng, trước khi Vô Căn Chi Địa đóng cửa! Các ngươi vẫn chưa tìm thấy người đó, vậy thì trước khi bọn ta rời đi, bọn ta sẽ phá hủy cái Truyền tống trận cuối cùng!"
Lão giả giơ tay lên. Chỉ vào bức tranh khổng lồ trên không trung! Chính là Diệp Bắc Minh!
Rất nhiều tu võ giả đỏ hồng mắt: "Diệp Bắc Minh, sao lại là Diệp Bắc Minh nữa vậy!"
"Đệt! Thằng tiểu súc sinh này, sao chỗ nào cũng đắc tội với người khác vậy!
"Chết tiệt! Hắn đáng chết như thế, sao cứ làm liên lụy đến chúng ta cơ chứ?"
"Đi thôi! Còn đợi gì nữa? Ba cái truyền tống trận, bị bọn họ phá hủy hai cái rồi, chỉ còn lại cái cuối cùng thôi!" "Còn mấy ngày nữa là Vô Căn Chỉ Địa đóng cửa, chúng ta không tìm
được hắn, chẳng lẽ phải ở đây đợi đến lần mở cửa tiếp theo sao? Đó là một vạn năm sau đấy, chúng ta không trụ được lâu vậy đâu!"
Nhìn từng bóng người lao ra. Ở cách đó không xa, một lão giả hạ giọng.
Lại gần một thiếu nữ có dáng người bốc lửa, nhưng dung mạo lại cực xấu!
Chính là Trân Vũ Nhu! "Tiểu thư, giờ phải làm sao?”
Lão giả sợ hãi nhìn bốn người đang đứng trước Truyền tống trận: "Rõ ràng khí tức của bốn người này chỉ ở khoảng cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, tầng bảy, nhưng thực lực lại đáng sợ khác thường!"
"Mười lăm trưởng lão ở cảnh giới Tế Đạo tầng tám, thế mà lại bị tát một cái chết!"
"Nếu chúng ta cưỡng ép xông vào, thể nào cũng chết!”
Nét mặt Trần Vũ Nhu trở nên nghiêm trọng: "Tìm được Diệp công tử trước đã rồi tính tiếp!"
Lúc này, một nam tử cảnh giới Tế Đạo tầng bảy dẫn một người phụ nữ đi tới!
"Mấy vị đại nhân, tôi chưa tìm thấy Diệp Bắc Minh, nhưng lại phát hiện một người có quan hệ với Diệp Bắc Minhl"
Sau đó hắn tiện tay đẩy người phụ nữ ra!
Diệp Quỳnh hộc máu, mặt trắng bệch!
Danh Sách Chương: