Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta xoay người rời đi.  

 

Lăng Thăng Long có chút bi thương: "Yên Nhi, cháu không cần đi nữa, Tiểu Thiên sẽ không thể chơi đùa với cháu được nữa rồi".  

 

"Sao vậy?"  

 

Lăng Yên quay đầu, có một dự cảm không tốt.  

 

"Thiên Nhi chết rồi".  

 

Chỉ mới bốn chữ ngắn ngủi đã khiến ý cười trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Yên biến mất.  

 

Thay vào đó phẫn nộ, phát cuồng!  

 

Trong đôi mắt đẹp của cô ta lập tức tràn ngập tơ máu, tròng mắt lồi ra, gào thét: "Là ai? Là ai giết em trai cháu!"  

 

Lăng Thăng Long lạnh lùng phun ra một cái tên: "Cậu ta tên là Diệp Bắc Minh, lão phu cũng không biết tên nhóc này xuất hiện từ chỗ nào!"  

 

"Gần đây cậu ta đã gây ra chấn động lớn ở vùng đất Nhật Lạc, còn có một thân phận khác, là chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"  

 

"A!"  

 

Lăng Vận Nhi nghe được tên của Diệp Bắc Minh thì kinh ngạc hô lên một tiếng, bịt chặt cái miệng nhỏ.  

 

Đồng thời, cô ta cũng phát hiện ra trên mặt bàn của Lăng Thăng Long có ảnh của Diệp Bắc Minh.  

 

Đúng là người mà cô ta mong nhớ ngày đêm!  

 

Vèo! Vèo!  

 

Hai ánh mắt rơi lên trên người Lăng Vận Nhi: "Cô biết anh ta sao?"  

 

Lăng Yên hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Vận Nhi!  

 

Lăng Vận Nhi hốt hoảng lắc đầu: "Không... Không biết!"  

 

"Tôi chỉ nhìn dáng vẻ chị Lăng Yên nổi điên, cho nên bị hù dọa".  

 

Ý lạnh trong mắt Lăng Yên tiêu tán ba phần.  

 

Lăng Thăng Long cũng không suy nghĩ nhiều.  

 

Một cô nhóc mới đưa từ bên ngoài về, làm sao có thể biết Diệp Bắc Minh kia được chứ?  

 

Nếu quen biết thật thì cũng quá trùng hợp!  

 

Không nghĩ nhiều nữa, Lăng Thăng Long nói lại chuyện ở vùng đất Nhật Lạc một lần.  

 

Ông ta còn bổ sung một câu: "Hình như cậu ta đang đi tìm quả thần Hỏa Tang!"  

 

"Nhưng mà thứ đó đã biến mất mấy ngàn năm, làm sao có thể tìm được?"  

 

Lăng Yên tức giận đến mức cả người run rẩy: "Diệp Bắc Minh! Anh thật đáng chết!"  

 

"Chẳng những giết em trai tôi, còn treo thưởng giết người nhà họ Lăng? Anh chết muôn lần cũng không có gì đáng tiếc!"  

 

"Ông cố, cháu muốn anh ta phải chết!"  

 

Lăng Yên suýt nữa cắn nát hàm răng.  

 

Lăng Thăng Long nhìn Lăng Yên: "Trong tay tên nhóc này có một thứ tên là Lôi Bạo Châu, vật này có uy lực cực lớn!"  

 

"Có thể giết cảnh giới Thần Vương trong nháy mắt, cho dù là lão phu tự mình a tay cũng không dám cứng đối cứng!"  

 

Lăng Yên cười lạnh một tiếng: "Không phải anh ta muốn quả thần Hỏa Tang sao?"  

 

"Chúng ta sẽ cho anh ta quả thần Hỏa Tang!"  

 

Lăng Thăng Long nhướng mày: "Trong bảo khố của nhà họ Lăng không có vật này!"  

Lăng Yên phát ra một tiếng cười làm người ta sợ hãi: "Ha ha ha, ông cố, nhà họ Lăng chúng ta không có quả thần Hỏa Tang".  

 

"Thế nhưng Diệp Bắc Minh không biết!"  

 

"Chỉ cần chúng ta truyền tin tức quả thần Hỏa Tang xuất hiện trong tuyệt địa Hắc Ám!"  

 

"Ông nói xem Diệp Bắc Minh có đến đó hay không?"  

 

"Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, anh ta còn có cơ hội sử dụng Lôi Bạo Châu sao?"  

 

Vùng đất Nhật Lạc vốn có ý nghĩa là: Nơi mặt trời rơi xuống!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK