Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay sau đó.  

 

Hàng nghìn người bước ra lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ một cái góc nào đó trong ngục giam.  

 

“Từ Thiên, sắp xong chưa?”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Người trong ngục giam đồng loạt quay đầu nhìn về phía một nhà tù.  

 

Một ông già lôi thôi duỗi eo nói: “Tên nhóc này nghịch thiên quá rồi, nhớ kỹ, không phải cậu ta đánh không lại các người”.  

 

“Mà là do thể lực cạn kiệt, nên nếu cho cậu ta đủ thể lực”.  

 

“Dù có thêm tất cả các người thì Từ Thiên ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”  

 

Cả không gian lặng thinh.  

 

Ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.  

 

Ông lão nhếch nhác kia nói rất đúng.  

 

Nếu không phải do người nhà họ Từ đủ đông, còn lựa chọn chiến thuật biển người nữa.  

 

Thì rất có thể hôm nay Diệp Bắc Minh mặc sức tàn sát trong ngục giam Trấn Hồn rồi.  

 

Bọn họ vốn là gia tộc Thượng Cổ đã kéo dài từ đời này sang đời khác hàng trăm nghìn năm nay.  

 

Đây lại là đại bản doanh của nhà họ Từ, người tu võ cuồn cuộn liên tục được bổ sung.  

 

Vậy nên bọn họ mới có thể khiến Diệp Bắc Minh kiệt quệ.  

 

Một ông già tức giận nói: “Lão già kia, ai cho phép ông nói chuyện?”  

 

Ông lão nhếch nhác nở nụ cười đáp: “Ồ? Từ Thiên, nơi này không cho phép tôi nói chuyện à?”  

 

Từ Thiên tái mét, tát ông già kia.  

 

Rồi ông ta bước lên mỉm cười hòa giải nói: “Tiền bối, người muốn nói thì cứ nói ạ”.  

 

“Nhưng việc hôm nay không liên quan gì tới người”.  

 

“Tôi mong rằng người không xen vào chuyện của người khác!”  

 

Cái gì?  

 

Người nhà họ Từ sửng sốt.  

 

Tiền bối ư?  

 

Người?  

 

Lão già nhếch nhác kia có lai lịch gì chứ?  

 

Lão già nhếch nhác kia chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Để mẹ con bọn họ đi”.  

 

“Cái gì?”  

 

Mắt Từ Thiên đỏ bừng vì tức giận: “Tiền bối, người!”  

 

Lão già nhếch nhác cười thâm sâu nói: “Không để bọn họ đi thì tôi đi nhé?”  

 

Tần Thiên khiếp hãi, cơ thể hơi run.  

 

Dường như ông ta đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất có thể xảy ra.  

 

Thế là bèn nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, tôi hiểu rồi”.  

 

Rồi ông ta không cam lòng nhìn về phía Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam, vung bàn tay to lên: “Tránh hết ra, để bọn họ đi!”  

 

“Cái gì?”  

“Lão tổ!”  

 

“Vì sao chứ? Chúng ta đã hy sinh hàng chục nghìn người rồi đó!”  

 

“Đúng vậy lão tổ, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu nhà họ Từ chúng ta, chỉ cần chúng ta bắt được Diệp Bắc Minh thì có thể mở được kho tàng của nhà họ Diệp rồi!”  

 

“Lão tổ, tính mạng của chúng tôi không đáng giá sao? Nếu chẳng phải bắt sống tên kia thì sao lại hy sinh nhiều người đến vậy chứ?”  

 

Một vài lão già trong nhà họ Từ mất bình tĩnh.  

 

Bọn họ không nhịn được gào thét với Từ Thiên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK