“Chặn cô ta lại!”
Bà lão quyết đoán hạ lệnh.
Mấy cô gái nhanh chóng tiến lên, ngăn Hạ Nhược Tuyết lại.
Hạ Nhược Tuyết cảnh giác nhìn mấy người: “Các người là ai? Tôi không quen biết các người!”
Một cô gái trong đó khẽ cười: “Cô gái, sư phụ của chúng tôi rất có hứng với cô!”
“Sư phụ?”
Hạ Nhược Tuyết cau mày.
Bà lão chậm rãi đi đến, ngắm nhìn Hạ Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.
Đột nhiên ra tay, tóm chặt cổ tay của Hạ Nhược Tuyết!
“Bà!”
Hạ Nhược Tuyết phát hiện không thể phán kháng, sức mạnh của bà lão trực tiếp áp chế chặt cô ấy: “Tiền bối, tôi không quen biết các người, chỉ là tình cờ gặp các người, không thù không oán!”
“Nếu có chỗ nào đắc tội, tôi tạ lỗi với bà!”
Bà lão mỉm cười: “Cô bé, đừng sợ”.
“Tôi là Diệt Tuyệt Thượng Nhân, Thái thượng trưởng lão Thần Kiếm Môn!”
Đám người vây quanh xem nghe thấy ba chữ ‘Thần Kiếm Môn’, tất cả đều kinh hãi.
“Thần Kiếm Môn?”
“Bà lão này còn là Thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, trời ơi, lai lịch lớn như vậy ư?”
Rất nhiều võ giả lùi lại mấy bước theo bản năng.
Thần Kiếm Môn là một trong tông môn hàng đầu nhất của Đại Lục Chân Võ!
Chỉ thấp hơn nửa cái đầu so với gia tộc thượng cổ!
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Tiền bối, tôi không biết Thần Kiếm Môn gì hết, xin bà cho tôi đi!”
Diệt Tuyệt Thượng Nhân không quan tâm đến lời của Hạ Nhược Tuyết: “Không biết Thần Kiếm Môn cũng không sao, theo tôi về Thần Kiếm Môn bái sư đi!”
Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc: “Không được!”
Nói xong, cô ấy giằng khỏi tay của bà lão!
Diệt Tuyệt Thượng Nhân sầm mặt: “Cô từ chối tôi?”
Mấy cô gái lạnh lùng nhìn qua: “Cô đừng không biết tốt xấu!”
“Sư phụ nhìn trúng cô là cái phúc mấy đời của cô, cô còn dám từ chối?”
“Biết điều thì mau chóng quỳ xuống bái sư, theo chúng tôi về Thần Kiếm Môn!”
“Sau này cô sẽ biết, hôm nay mình may mắn đến thế nào!”
Mấy cô gái cất giọng cao cao tại thượng.
Danh Sách Chương: