Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Lớn mật!"  

 

Mấy lão giả còn lại tức giận, đang muốn ra tay.  

 

Khương Tử Cơ cười lạnh nói: "Ai dám ra tay thì cùng lưu lại mạng chó đi".  

 

Mấy lão giả đồng loạt sững sờ, thật sự không dám ra tay.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, bước từng bước tới trước mặt Bạch Vô Kỵ rồi chém xuống.  

 

Thương long kình!  

 

Đồ Long Trảm!  

 

Cả hai chiêu thức cùng bùng nổ.  

 

Hồ gầm rồng ngâm!  

 

“Cút!”  

 

Bạch Vô Kỵ quát to.  

 

“Đinh”, tiếng va chạm giòn tan vang lên, ông ta lấy ra một cây đao tốt đen thùi lùi từ trong nhẫn chứa vật, nói: “Cây đao này là Thí Thiên Nhận, Diệp Bắc Phong, mày có thể chết dưới đao này là vinh hạnh đấy!”  

 

Thí Thiên Nhận quét ngang trời đất, đao khí đen nhẻm tản ra.  

 

Ngay khi kiếm Đoạn Long và Thí Thiên Nhận chạm vào nhau.  

 

Đinh!  

 

Tiếng vang lanh lảnh vọng tới, Thí Thiên Nhận bị gãy đôi.  

 

Bạch Vô Kỵ ngẩn ngơ thốt lên: “Kiếm quái gì thế?”  

 

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Là kiếm giết mày!”  

 

Bạch Vô Kỵ cười khẩy đáp lại: “Muốn giết Bạch Vô Kỵ tao, mơ đi!”  

 

Từng bước di chuyển của ông ta rất quỷ dị, tốc độ lại cực kỳ nhanh.  

 

Tuy rằng ông ta cũng là Võ Thần trung kỳ nhưng rõ ràng cao hơn cả một cấp bậc những Võ Thần bình thường trong Côn Lôn Hư.  

 

Ngay sau đó.  

 

Bạch Vô Kỵ xuất hiện ngay sau lưng Diệp Bắc Minh, ông ta vươn móng vuốt về phía đầu anh: “Tên súc sinh kia, chết cho lão phu!”  

Nếu trảo của ông ta hạ xuống thì óc Diệp Bắc Minh sẽ văng tung tóe.  

 

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.  

 

Diệp Bắc Minh chợt quay đầu lại, chém một kiếm tới chỗ ông ta.  

 

Phụt!  

 

Máu tươi chảy ra đầm đìa.  

 

Bàn tay của Bạch Vô Kỵ bị chém ngang, ông ta hét lên thảm thiết: “Á! Tên súc sinh, mày đáng chết!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK