Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Nhãi ranh, cậu nghĩ bản tháp là vạn năng chắc?”  

 

Diệp bắc Minh hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ không phải vậy à?”  

 

“Cậu…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, cậu nói đúng! Bản tháp không gì không làm được!”  

 

“Đúng rồi, cô tên gì?”  

 

Cô gái trợn to mắt, vẻ mặt hồn nhiên: “Tôi tên là Thôi Nghê Thường!”  

 

“Đây là ông tôi, Thôi Nhân Lôi”.  

 

Lâm Vân đứng bên cạnh trầm giọng: “Nghê Thường, chúng ta còn chưa biết lai lịch của người này, đừng nói lung tung!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Diệp Bắc Minh”.  

 

Thôi Nghê Thường chủ động mời anh: “Anh Diệp, chúng ta cùng nhau lên đường đi”.  

 

“Được, vừa khéo tôi cũng phải đi khỏi đây”.  

 

Diệp Bắc Minh vui vẻ đồng ý.  

 

Vừa hay có thể tìm hiểu về Thiên Uyên!  

 

Chỉ có điều, không ngờ…  

 

Thôi Nghê Thường tính cách cởi mở, bắt chuyện với Diệp Bắc Minh và hỏi này hỏi kia liên tục.  

 

Cô rất tò mò về thế giới bên ngoài.  

 

Diệp Bắc Minh thuận miệng kể vài chuyện thú vị ở bên ngoài, làm Thôi Nghê Thường cười mãi.  

 

Tất nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh cũng biết được nhiều thông tin hữu dụng!  

 

Thiên Uyên có mười mấy thế lực hùng mạnh, Huyết Tộc, nhà họ Bạch, Diêm La điện, Thiên Y các,…  

 

Chỉ có Thiên Y các mới có thể luyện chế Giáng Trần Đan!  

 

Tạm thời chưa từng nghe nói có bất kỳ ai có thể ra khỏi Thiên Uyên!  

 

Hai người bọn họ trò chuyện vui cười suốt quãng đường.  

 

Vẻ đố kỵ chợt lóe lên trong mắt Lâm Vân: “Sư phụ, người này chắc chắn có vấn đề, vẫn nên giết chết thì hơn!”  

 

Thôi Nhân Lôi nhướng mày: “Vân Nhi, chúng ta không có thù oán gì với Diệp công tử, hà tất cướp đoạt tính mạng của người ta?”  

 

“Hơn nữa cậu ta mới đến cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ, thầy đã đến cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ”.  

 

“Mấy người chúng ta cộng lại chẳng lẽ còn sợ cậu ta? Khi nào ra khỏi khu vực cấm, mỗi người đi một ngả là được rồi!”  

 

“Hơn nữa, thoạt nhìn Diệp công tử không giống người xấu”.  

 

“Vâng”.  

 

Lâm Vân không có cách nào khác đành phải đồng ý.  

 

Ánh mắt lạnh lùng lia về phía Diệp Bắc Minh, sát ý hiện lên trong đáy mắt: “Tiểu tử, tốt nhất là mày cút đi ngay bây giờ!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cái người tên Lâm Vân kia muốn giết cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi cảm nhận được rồi, tôi chờ anh ta ra tay!”  

 

“Lại có một nhóm người nữa, cách đây năm trăm mét!”  

 

Vừa nói xong.  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng.  

 

 

“Bắt tất cả lại!”  

 

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

 

Mười mấy mũi tên bay nhanh tới!  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK