Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn ta tới rồil” Viên Lục mở mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng.

Nói xong, Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất và Triệu An Nhiên cùng Viên Lục 4 người chậm rãi đứng dậy.

“Bốn người!!!” Nơi tận cùng của quảng trường Thiên Giai, Sở Y Thủy kinh hãi hét lên, gầm

giọng với Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá anh! Vậy mà không phải là hai người, anh tìm đến 4 người có sức chiến đấu hơn 20 vạn !II”

Vương Quỳnh và Hướng Ly Ly cũng sững sờ. Họ nhìn Diệp Bắc Minh trên màn hình một cách đáng thương.

Bốn người với sức chiến đấu trên 20 vạn cùng hợp lực, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết.

“Ha ha hat”

Sở Nguyên Bá cười: “Sở Y Thủy, cô nói gì cơ? Sao tôi nghe không hiểu nhỉ?”

“AnhlII“

Sở Y Thủy nghiến răng phẫn nộ.

“Thằng ranh, thì ra thực lực của mày cũng không yếu nhỉ! Chẳng trách lại dám nói chuyện bổn công tử như vậy, nói cho cùng thì mày vẫn còn non và xanh lắm!”, Sở Nguyên Bá cười lạnh nói.

“Thực lực quả thực không tồi!”

“Giết đám người có sức chiến đấu mười mấy vạn cũng không có tính thách đấu, giết bọn tao thử xem?”

“Các người có muốn lọt top 10 không? Còn không nhanh tốc chiến tốc thẳng, giết hắn rồi tiếp tục leo lên Thiên Giail”

Trương Nhất Kiếm, Tư Lầu Đệ Nhất, Triệu An Nhiên ba người đều mang theo nụ cười mỉa mai.

“Uhm...” Diệp Bắc Minh thở dài lắc đầu.

“Anh Diệp xong đời rồi...", Vũ Văn Phong nói với vẻ mặt buồn bã.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu đứng bên cạnh cũng tràn đầy tuyệt

vọng, cố nặn ra một nụ cười: “Có thể đến được đây, cũng đã là số mệnh của

chúng ta rồi...

tôi cũng hài lòng...”

Thấy Diệp Bắc Minh thở dài.

Nụ cười của Viên Lục càng thêm mỉa mai: “Thằng ranh, thở dài cái gì?” “Không phải lúc ở cổng thành Thiên Giai, mày lợi hại lắm sao?”

“Sao nào? Bây giờ mới thở dài á? Quá muộn rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tao thở dài vì tao không hiểu, tại sao lại có nhiều

người muốn tự tìm cái chết đến vậy?”

“Lế nào trên mặt tao có viết ba chữ 'dễ bắt nạt' à?”

Viên Lục cười thâm sâu: “Bởi vì ông đây nhìn mày là thấy ngứa mắt!” “Tao thấy ngứa mắt, nên mày phải chết! Hiểu không?”

“Hiểu rồi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Nếu đã hiểu rồi, vậy thì lên đường thôi!”

Viên Lục nhếch mép nói.

Hắn bước lên một bước cực bá đạo.

Dùng lòng bàn chân hung hãn dẫm lên đầu Diệp Bắc Minh: “Nghe nói mày

thích dùng chân dẫm người khác? Hôm nay tao sẽ cho mày nếm thử cái cảm giác đó là như thế nào?”

lên.

“Thằng ranh, quỳ xuống cho ông!” Không kiêng nể gì ai. Kiêu ngạo đến cùng cực.

Không gian quanh cú dẫm này bỗng nổ tung, toàn bộ Thiên Giai khẽ rung

Rầm rầm! Âm thanh kinh hoàng vang lên, giống như muốn hủy diệt tất cả lao về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không chút vội vã. “Xong rồi, anh Diệp bị dọa thành kẻ ngốc...”

“Viên Lục không hổ là yêu nghiệt bảng Thiên Giai 863! Uy lực của cú đá này

đủ để hủy diệt cả một ngọn núi!”

“Anh Diệp, haiz, thật đáng tiếc...

“Chọc phải ai không chọc, lại động đến Viên Lục...”

Ở bên dưới, tất cả mọi người ở quảng trường Thiên Giai đều lắc đầu thở dài. “Anh Diệp!”

Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng đỏ hoe.

“Kiên trì”, Lục Linh Nhi nghiến răng, nắm chặt nắm đấm.

Phía trên, tại nơi tận cùng của quảng trường Thiên Giai.

Trái tim của Sở Y Thủy như nhảy lên tận cổ họng, tay nhỏ nắm chặt góc áo.

Ánh mắt Hướng Ly Ly bên cạnh cũng ngưng trọng: “Sao anh ta không tránh đi? Nếu tránh đi thì ít nhất sẽ không chết mà chỉ bị thương nặng thôi!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK