Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1549

Một dược liệu 5000 năm bay đến.

Đây là một cây cỏ linh chi màu đỏ!

Có tác dụng kinh người!

Không ngờ lại có thể bộc phát ra ánh sáng đỏ như lửa ở trong trời đất băng giá này.

Độ ấm nóng cháy hoà tan tuyết đọng bốn phía!

“Thứ tốt!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp thu vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đề phòng Vua tàn sát đổi ý: “Đúng rồi Sát sư phụ, những sư phụ khác đâu?”

“Đồ nhi cũng nhớ bọn họ muốn chết, con phải đi chào hỏi bọn họ”.

Vua tàn sát tức giận cười mắng: “Tên nhóc khốn nạn này, đừng tưởng rằng ông đây không biết con đang nghĩ cái gì!”

“Trừ ta ra, các sư phụ khác của con đều đã rời khỏi sơn cốc rồi”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”

“Rời đi rồi?”

“Vì sao?”

Vua tàn sát cười nói: “Còn không phải là do con sao, nếu không phải tên nhóc thối con, chúng ta còn không biết sẽ bị nhốt ở nơi chim không thèm ỉa này bao nhiêu năm nữa”.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc : “Nhốt?”

Vua tàn sát gật đầu: “Không sai, năm đó 99 người chúng ta thua một cường giả, vì thế liền đi vào nơi này, trấn thủ nơi này!”

“Bây giờ phong ấn đã được giải trừ, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong lòng vô cùng trống rỗng: “Các sư phụ khác đều đi rồi, Dược Vương sư phụ, Kiếm Thần sư phụ, Y Vương sư phụ, Giáo Phụ sư phụ…”

Anh vô cùng mất mát: “Sát sư phụ, người cũng muốn rời đi sao?”

Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta đã ở trong này lâu lắm rồi”.

“Đã đến lúc rời đi”.

“Bắc Minh, thành tựu lớn nhất của các sư phụ là dạy dỗ ra một đồ đệ tốt như con!”

Ông ta vừa dứt lời.

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”

Các cô đưa hai tay chống nạnh: “Lần trước người cũng nói với bọn họ như vậy!”

Khuôn mặt già nua của Vua tàn sát đỏ lên: “Khụ khụ, Bắc Minh cũng đã trưởng thành, không có khả năng được các sư phụ các sư tỷ che chở cả đời được!”

“Chim ưng phải bay lên trời cao, trở thành diều hâu hùng bá một phương!”

“Hồ dữ phải về về núi rừng, trở thành vua của trăm loài thú!”

Diệp Bắc Minh còn đang vô cùng cảm động.

Vua tàn sát đã chuyển lời: “Tốc độ tu võ của con đã sắp vượt qua vi sư thời tuổi trẻ, ngay cả bộ dáng anh tuấn này cũng có một hai phần giống vi sư năm đó”.

Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng!

Đậu má!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK