Diệp Uyển Thu ngây người, đôi mắt đẹp trừng lớn, cũng không biết nói gì.
Cô ấy cứ ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh như vậy: “A! Anh là... Anh Minh mà ông nội từng kể với em?”
Trong mắt La Thiên Bá là sát ý lạnh như băng: “Mấy người coi ông đây không tồn tại sao? Đậu má!”
“Nhóc con, mặc kệ cậu là ai, quỳ xuống cho tôi!”
Vèo!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh dừng ở trên người La Thiên Bá, một sát ý khủng bố bao phủ lấy gã!
Giờ phút này.
La Thiên Bá cảm thấy người mình đang đối mặt không phải người, mà là thần chết!
Gã không nhịn được run rẩy một chút!
Như rơi vào vực sâu!
La Thiên Bá cảm giác được nguy hiểm: “Giết cậu ta cho tôi, giết cậu ta!”
Hơn mười người Huyết Nguyệt Môn xông lên!
Nhưng bọn họ còn chưa chạm được vài Diệp Bắc Minh đã bay ra, chết ngay lập tức!
“Cậu!”
La Thiên Bá cực kỳ hoảng sợ, bóp chặt cổ Diệp Uyển Thu: “Cậu còn dám tiến lên một bước, tôi sẽ giết cô ta!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ha ha”.
Anh vẫn tiếp tục tiến lên, căn bản không sợ uy hiếp!
“Con mẹ nó, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
La Thiên Bá dùng sức, muốn bóp nát cổ họng Diệp Uyển Thu.
Nhưng cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã tới trước mặt La Thiên Bá, trực tiếp bắt lấy cánh tay kia.
Răng rắc!
Một cánh tay bị xé rách xuống.
La Thiên Bá đau đớn không ngừng kêu thảm thiết, đang định ra tay.
Diệp Bắc Minh đã đá ra một cú!
Rầm!
La Thiên Bá bay ra, tạo thành một lỗ thủng khủng bố trên tường, hóa thành một bãi máu!
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều chấn động.
Khuôn mặt già nua của Diệp Nam Thiên vô cùng kích động, đôi mắt sáng ngời!
Thực lực của Diệp Bắc Minh quá mạnh mẽ!
Vượt qua tưởng tượng của ông ta!
Ánh mắt Diệp Uyển Thu cũng tỏa sáng, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là anh Minh đó sao? Thật mạnh, thật đẹp trai!”
Sau đó.
Danh Sách Chương: