Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Da đầu lão già họ Mạc run lên: “Tên nhãi ranh này chết chắc rồi, vậy mà lại dám giết người của gia tộc Thần Huyết”.  

 

Lão Chu và lão Bạch liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra được sự khiếp hãi trong ánh mắt người kia.  

 

Đế Khởi La nấp sau lưng Đế Khuyết, luồng khí tức kia khiến cô ta khiếp đảm.  

 

“Ông nội, cậu ta chết chắc rồi nhỉ?”  

 

Đế Khuyết u ám gật đầu: “Tên này chết chắc rồi!”  

 

“Cứu được...”  

  Advertisement

Đế Khởi La vừa mới mở miệng.  

 

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu.  

 

“Không được!”  

 

Đế Khuyết cắt ngang lời cô ta: “Khởi La, chỉ vì cậu ta mà đắc tội tám gia tộc Thần Huyết là không đáng!”  

  Advertisement

“Nhưng mà cậu ta đã cứu cháu...”  

 

Đế Khởi La cúi đầu.  

 

Đế Khuyết lạnh lùng lắc đầu: “Chúng ta đã giúp cậu ta một lần rồi, chuyện ân nghĩa đã thanh toán xong”.  

 

“Có sống sót hay không vậy phải xem số mệnh của cậu ta rồi!”  

 

Trịnh Lôi Vân hung tợn nói: “Hoàn Nhi nhà bọn tao đã phản tổ huyết mạch, thức tỉnh Thần Huyết!”  

 

“Thế mà mày lại tàn nhẫn giết chết Hoàn Nhi, quả thật không thể dung thứ!”  

 

Khí thế ngút trời từ từ dồn tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Một chưởng ập tới.  

 

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to tướng: “Ha ha ha ha, cháu trai của các ông là người!”  

 

“Vậy sư tỷ của tôi không phải là người à? Cút khỏi đây đi lũ già khốn kiếp kia!”  

 

“Người như các ông nên chết hết đi!”  

 

Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch gào thét.  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém tới.  

 

Trịnh Lôi Vân cảm nhận tử vong đang ập tới chỗ mình bèn nghĩ thầm: “Một kiếm kia có thể giết mình sao? Không thể nào!”  

 

“Lão phu đang ở cảnh giới Vực Vương, cho dù tên nhãi này có ngược đời đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào giết mình được!”  

 

Trịnh Lôi Vân vô cùng tự tin.  

 

Ông ta bèn giơ tay lên định tóm lấy kiếm Trấn Ngục.  

 

“Răng rắc”, cánh tay Trịnh Lôi Vân bị chém tơi tả.  

 

“Á... này...”, Trịnh Lôi Vân quá đỗi sợ hãi, định bụng lùi về sau.  

 

Diệp Bắc Minh nào cho ông ta cơ hội ấy, anh thi triển Ảnh Thuật áp sát ông ta, kiếm Trấn Ngục chém tới.  

 

Phụt!  

 

Máu bay đầy trời.  

 

Trịnh Lôi Vân, hy sinh!  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Quảng trường học viện Giám Sát rộ lên từng tiếng than khiếp hãi.  

 

Tròng mắt tất cả mọi người như sắp rớt ra ngoài, đó là một Vực Vương đấy!

Một vị Vực Vương mà lại bị thanh niên Hoa tộc dùng một kiếm chém chết ư!  

 

Vãi đạn!  

 

 

“Á!”  

 

 

Đế Khởi La hoảng sợ hét lên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.  

 

 

“Mẹ ơi!”  

 

 

Cả đám lão Mạc, lão Chu và lão Bạch cứng đờ người, ngây sững tại chỗ.  

 

 

“Vãi!”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK