Tinh thần Lý Hải Hà không tốt lắm, Diệp Bắc Minh dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định cho bà ấy: “Nhược Giai, bây giờ em có dự định gì không?”
Chu Nhược Giai lo lắng nhìn Lý Hải Hà đáp: “Trước tiên đưa mẹ em về thế giới phàm trần rồi nói tiếp, bà ấy sợ hãi lắm rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Được, anh đưa cả hai về trước!”
Bọn họ vừa mới rời khỏi nhà họ Trịnh chưa được bao lâu thì có mấy lão già của Long Đường tới nhà họ Trịnh.
“Ôi!”
“Trời ơi, nhà họ Trịnh bị giết cả rồi?”
“Ai lại máu lạnh tàn nhẫn như thế chứ?”
Xác chết la liệt đầy đất.
Cả nhà họ Trịnh không còn ai sống sót.
...
Diệp Bắc Minh dẫn Chu Nhược Giai trở về thương hội nhà họ Ngô ở thành Côn Luân, nhờ Lăng Thi Âm đưa hai mẹ con họ trở về thế giới phàm trần.
Còn mình thì chuẩn bị trở về đất tổ Côn Luân Hư.
Đến khi anh đi ra thì nơi đây đã không còn ai cả.
Khi anh trở về, con đường bên trong sơn cốc dẫn vào đất tổ đã chật kín người qua kẻ lại.
Có vẻ như trong lúc anh đưa Chu Nhược Giai đến thành Côn Luân, lối vào đất tổ đã bị ai đó chặn lại.
Thang Long Môn bị hư hỏng dẫn tới sóng to gió lớn.
Kết giới của đất tổ bị hư hại.
Người tu võ ở thế giới bên ngoài đều có thể tiến vào đất tổ mà không gặp chút trở ngại nào.
Người tu võ của Long Đường và các thế lực khác đành ngăn ở lối vào sơn cốc.
Nếu có một lượng lớn người tu võ tiến vào đất tổ, tranh giành tài nguyên tu luyện của bọn họ thì chẳng hay ho gì.
Nếu thế thì sau này đất tổ sẽ tẻ ngắt chẳng còn lại gì.
Một ông lão quát to: “Ai dám tiến lên bước nữa thì giết không tha!”
Ở đây có nhiều người tu võ lắm.
Mọi người như phát điên vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm có một giúp họ tiến vào đất tổ.
Bất kỳ ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội đó.
“Mọi người đừng tin!”
Danh Sách Chương: