Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất trong khu vực cấm ở Thiên Uyên, trước một phế tích.  

 

Đám người Vạn Tuyệt đang kính cẩn đứng ngoài một thần điện màu đen.  

 

Trước mặt bọn họ, một huyết ảnh đầy kích động nói: “Thần điện Luân Hồi mở ra rồi!”  

 

“Đồ nhi, tất cả các người phải canh chừng ở đây!”  

 

“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần thần điện nửa bước, tất cả đều đợi vi sư ra rồi nói tiếp!”  

 

Vạn Tuyệt quỳ gối đáp: “Vâng!”  

 

Huyết ảnh kia bước từng bước vào trong thần điện màu đen kia.  

 

Sau khi tiến vào thần điện, huyết ảnh cảm thấy không hợp lý lắm.  

 

Huyết ảnh lạnh lùng nhìn về một hướng, một cô gái đang khoanh chân ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất thần điện.  

 

“Sao con lại ở đây? Ai cho phép con vào!”  

 

Cô gái ngồi trên ngai vàng tỏ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nói: “Sư phụ... người... sao người lại đến đây?”  

 

Huyết ảnh cười khẩy, cánh cửa thần điện từ từ khép lại đằng sau: “Sao ta không thể tới đây chứ?”  

 

“Ngược lại là con, bổn tọa cho con tu luyện công pháp Luân Hồi mười đời, sau khi đã luân hồi mười đời thành công!”  

 

“Sao còn không mau chóng tìm bổn tọa chứ? Mà lại tới thần điện Luân Hồi này, hay là con muốn phản bội bổn tọa?”  

 

Huyết ảnh vừa dứt lời.  

 

Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc.  

 

Cô ta nhảy xuống trước người huyết ảnh rồi quỳ gối: “Sư phụ, người nghe con giải thích!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt kể lại một lượt những gì mình gặp phải.  

 

Huyết Ảnh nhướng mày: “Vạn Trường Sinh truy sát con à?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, sư phụ rất đáng sợ.  

 

Nói dối vô dụng trước mặt sư phụ: “Không chỉ có thể, gia tộc Đông Phương còn phản bội con”.  

 

“Con bị người khác truy sát, vất vả lắm mới chạy trốn tới đây!”  

 

“Thật không?”, huyết ảnh ra tay.  

 

Vút!  

 

Một tia máu bay tới chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.  

 

Trong chốc lát.  

 

Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt run lên.  

 

Thuật đọc tâm.  

 

Nó cùng một loại với thuật sưu hồn.  

 

Nhưng không chính xác như thuật sưu hồn.  

 

Thi triển thuật đọc tâm, tất cả mọi suy nghĩ trong lòng đều sẽ hiện lên trong đầu người sử dụng.  

 

Trong đầu Đông Phương Xá Nguyệt hiện lên hình ảnh mình bị truy sát, tất cả đều đã được huyết ảnh nhìn thấy.  

Sắc mặt huyết ảnh trầm xuống: “Không khác biệt lắm!”  

 

 

“Bổn tọa bảo con thu thập các mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tình hình thế nào rồi?”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt rồi đáp: “Thưa sư phụ, trong tay đồ nhi có hai mảnh ạ!”  

 

 

“Mảnh ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ kia con không có được à?”  

 

 

Sắc mặt huyết ảnh tối sầm: “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

 

 

Đông Phương Xá Nguyệt quỳ gối bẩm: “Sư phụ, mong người tha tội!”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK