Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hầu hết các gia tộc đều không xem trọng phụ nữ, cho dù đó có là thiên tài! Sau cùng, họ sẽ trở thành đồ phụ thuộc vào đàn ông!”

“Bề ngoài của cô có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất rất mạnh mẽ kiên cường!” “Cô là một cô gái mạnh mẽ, không muốn khuất phục bởi người khác!”

“Đồng thời, cô cũng là một cô gái có trái tim nhạy cảm, mong muốn được cha mẹ mình thừa nhận, đáng tiếc, chỉ vì cô là con gái mà luôn bị coi thường!”

“Cho dù cô có là thiên tài hay thiên kiêu chỉ nữ đi nữa! Trong mắt mọi người, cô vẫn phải gả đi!”

“Gả cho một thiên tài khác, hào quang trên người cô có nhiều thế nào, cũng sẽ không được người khác thừa nhận!”

“Thế nên, khi cô cố gắng nâng cao sức mạnh của bản thân, mọi người lại càng không hiểu nổi, một người phụ nữ như cô, sao phải liều mình đến vậy!”

“Cô bị gia đình hối ép gả cho người kia nhưng không đồng ý!” “Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm thấp, cuối cùng tức giận gầm lên: “Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?”

Câu nói cuối cùng của Diệp Bắc Minh. Như chạm vào phần mềm yếu nhất trong nội tâm của Côn Ngô Mật Phi. “Cậu... ha ha ha...”

Côn Ngô Mật Phi sớm đã lệ rơi đầy mặt, cười khổ nói: “Cha mẹ, hai người nhìn thấy không?”

“Người hiểu con nhất trên thế gian, vậy lại là một con kiến trong nhà tù này?” “Ha ha ha, đáng cười, thật đáng cười!”

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đưa qua một chiếc khăn giấy: “Lau nước mắt đi!”

“Gậu.... không được nhìn!”

Côn Ngô Mật Phi giật lấy khăn giấy, lau khô dòng lệ.

“Làm một điếu không?”

Diệp Bắc Minh châm một điếu thuốc.

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Nuốt vân nhả sương, có ý nghĩa gì chứ!” “Thử thì sẽ biết thôi!", Diệp Bắc Minh đưa qua.

Côn Ngô Mật Phi hít một hơi.

“Khụ khu...”

Cô ta bị sặc!

Đồng thời, nicotin nhanh chóng ập vào não, cảm giác này khiến cô ta tạm thời quên đi mọi phiền não.

Sau khi hút xong điếu thuốc, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đúng rồi, cô có muốn lội ngược dòng 1 lần không?”

Côn Ngô Mật Phi nhìn Diệp Bắc Minh: “Như thế nào?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, khoảng mấy chục người, cũng không tính chính xác là bao nhiêu!”

“Giao thân thể của cô cho tôi, cho người không biết tự lượng sức mình, cho người đàn ông giống như con kiến trong mắt bọn họ!”

“Bọn họ cho rằng cô là thiên kiêu chỉ nữ, nên gả cho một thiên tài!”

“Nếu cô lột con kiến như tôi chiếm lấy thân thể, bọn họ có thất vọng không? Có phẫn nộ không nhỉ?”

Lời này vừa nói ra. 'Toàn bộ không gian đều trở nên an tĩnh. 'Yên tĩnh đến đáng sợ.

“Nhóc con, cậu...., tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút thì nổ tung.

Trên nghĩa địa Hỗn Độn. Sấm chớp gầm vang.

Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, nghe thấy câu này của Diệp Bắc Minh, thần hồn cũng bị dọa cho gần như nổ tung.

Điên rồi!

Diệp Bắc Minh thật sự bị điên rồi!

Điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là!

“Được!”

“Côn Ngô Mật Phi tôi đồng ý với cậu”.

“Mẹ kiếp! Nhóc con, cậu...”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK