Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 "Thứ nhất, tham gia đại hội Chân Võ, ít nhất tiến vào top 100 Thiên Bảng!"  

 

"Thứ hai, tiến vào cấm địa Luân Hồi, tìm cho tôi một vật!"  

 

"Về phần điều thứ ba, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ đến..."  

 

Sở Vị Ương nói một lèo.  

 

Cô ta lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh đừng gấp gáp đồng ý luôn, chen vào top 100 đại hội Chân Võ rất khó khăn!"  

 

"Cấm địa Luân Hồi thì cực kỳ nguy hiểm, thứ tôi muốn tìm còn ở trong một khu vực nguy hiểm vô cùng!"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh không hề do dự gật đầu: "Chỉ cần cô có thể cứu con gái của tôi, dù có là Địa Ngục thì tôi cũng sẽ xông vào một lần vì cô!"  

 

..  

 

"Được!"  

 

Đôi mắt đẹp của Sở Vị Ương hiện lên vẻ tán thưởng!  

  Advertisement

"Tôi muốn dẫn con gái của anh đi, tình huống này của cô bé khá phức tạp!"  

 

"Nhưng Sở Vị Ương tôi lấy sơ tâm võ đạo thề, cô bé không có bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng!"  

 

Diệp Bắc Minh ôm chặt con gái, luyến tiếc buông tay.  

 

Một lát sau, ánh mắt anh trở nên kiên định!  

 

Một giây sau.  

 

Anh đột nhiên duỗi tay, ma tỷ xuất hiện!  

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh trầm giọng dặn dò: "Ma tỷ, bảo vệ con bé thật tốt!"  

 

"Vâng, chủ nhân!"  

 

Bên trong ma tỷ vang lên một tiếng nói già nua!  

 

Rồi nó biến thành một tia sáng, chui vào trong cơ thể của Diệp Tâm!  

 

Sở Vị Ương kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, tiến lên ôm lấy Diệp Tâm: "Tôi sẽ liên lạc lại với anh sau, nhớ kỹ ước định của chúng ta!"  

 

Cô ta quay người, biến mất.  

 

Diệp Bắc Minh ôm lấy Tôn Thiến: "Chúng ta đi, về nhà".  

 

Đột nhiên, chỗ trái tim của anh khẽ rung động!  

 

"Tiểu Tháp?"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng, chẳng lẽ là Tiểu Tháp tỉnh lại?  

 

Lúc này, trong đầu anh truyền tới một giọng nói mềm mại: "Chủ nhân... Tôi không phải Tiểu Tháp..."  

 

Âm thanh trong trẻo như một cô bé loli.  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ, chợt phản ứng lại: "Kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"  

 

"Đúng vậy chủ nhân".  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Cô thức tỉnh?"

Kiếm hồn trả lời: "Chủ nhân, tôi không thể thức tỉnh trong thời gian dài".  

 

"Lần này tỉnh lại vì để nói cho anh một chuyện cực kỳ quan trọng!"  

 

"Mặc dù chú Tháp ngủ say, nhưng chỉ cần hấp thu đủ sức mạnh, sẽ có thể tỉnh lại..."  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: "Có thật không?"  

 

Kiếm hồn đáp: "Thật, bất luận là huyết khí của người tu võ, hay là nguyên thạch, Thần khí..."  

 

Chưa kịp nói hết lời, âm thanh chợt im bặt!  

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, nhìn thoáng qua huyết khí ngập trời bên trong Thanh Vân Môn!  

 

 

Hét dài một tiếng!  

 

 

Vèo!  

 

 

Huyết khí của cả triệu người lập tức chui vào bên trong cơ thể Diệp Bắc Minh, tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn yên lặng chợt nhẹ nhàng run rẩy.  

 

 

Diệp Bắc Minh kích động: "Tiểu Tháp!"  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK