“Ta cảm thấy nhất định là mở ra rồi! Một trăm người đá nhất định không phải là đối thủ của đội trưởng, nhưng mà đội trưởng dù sao cũng là hệ bảo vệ, muốn đánh bại một trăm người đá e rằng sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, chưa biết chừng thí sinh AS22203 này chính là đội trưởng.”
Trác Minh phân tích.
“Có thể lắm.”
Chàng trai tóc vàng gật đầu.
“À, nhưng mà mấy người Ami cũng chưa đi ra, với thực lực của họ có lẽ không qua được sát hạch cấp 3 đâu nhỉ? Lâu thế rồi mà vẫn chưa ra, có lẽ là chết rồi ra ngoài.”
Người đàn ông tóc đen thở dài.
Trác Minh và chàng trai tóc vàng im lặng.
Sau đó chàng trai tóc vàng lắc đầu:
“Đám Ami thì không nói, thực lực của Tiểu Vũ chắc chắn có thể vượt qua cấp 2, bây giờ hắn vẫn chưa đi ra, chỉ sợ không nhẫn nhịn được đi khiêu chiến cấp 3 rồi ấy chứ? Sát hạch cấp 3, nhất định không phải là cửa ải hắn có thể vượt qua được.”
“Là do quá tham lam.”
Trác Minh cũng cười:
“Ra ngoài sau khi chết thì chẳng được gì cả. Ta cũng hiểu được rồi, ở Khởi Nguyên Chi Địa, càng tham lam thì càng dễ chết, chết một lần ít nhất cũng phải phải mấy tuần không thể vào Khởi Nguyên Chi Địa, như thế sẽ tụt hẳn so với người khác.”
Chàng trai tóc vàng cười nói:
“Đúng vậy, đáng tiếc là đôi khi lòng tham của con người không phải là thứ mà bản thân có thể khống chế.”
Trác Minh và người đàn ông tóc đen đều gật đầu đồng ý vì những lời này của hắn.
Lẽ nào họ không biết không nên tham lam sao?
Chẳng qua khi thật sự đối mặt với tình huống ấy, không phải muốn khống chế là có thể khống chế được.
“Oành!!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, một tiếng nổ đột ngột vang lên.
Mọi người đều sửng sốt, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên không trung với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Trác Minh trợn tròn hai mắt:
“Chuyện gì thế? Sét đánh à?”
Chàng trai tóc vàng há hốc mồm:
“Trong không gian di tích này mà cũng có sét ư?”
Ngay lúc họ đang sững sờ, giọng nói cao chót vót vang lên:
“Thí sinh XI9201, mở ra phần thi sát hạch thiên tài!”
Bên ngoài không gian di tích, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Chỉ trong phút chốc, mọi người ồ lên.
Dù là người đầu chó, tinh linh, miêu nhân hay con người, tất cả đều thốt lên kinh hãi.
“Sát hạch thiên tài?! Không phải là sát hạch ưu tú sao??”
“Chẳng lẽ còn cao cấp hơn sát hạch ưu tú ư?!”
“Khoan đã....XI9201? Thí sinh này chẳng phải là người đầu tiên mở ra phần thi sát hạch ưu tú đó sao?!”
“XI9201....hắn rốt cuộc là ai?”
“Là con người? Tinh linh, miêu nhân, hay người đầu chó?”
“Chắc hẳn là cường giả nổi danh đã lâu?”
Tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi, suy đoán thí sinh XI9201 mở ra phần thi sát hạch ưu tú đầu tiên, bây giờ lại mở ra phần thi sát hạch thiên tài này rốt cuộc là ai.
…
Bên trong Thạch Mạn Chi Tháp.
Sau khi Lục Duyên mở ra phần thi sát hạch thiên tài, trên vùng đất màu xám trắng rộng khoảng hai mươi mét trước mặt Lục Duyên dần dần ngưng tụ ra một người đá đen như mực.
Sau khi người đá màu đen xuất hiện, nó không xông về phía Lục Duyên ngay.
Nó dịch chuyển tay chân, thoạt nhìn vô cùng lưu loát khác hẳn người đá sát hạch trước đó, không hề có cảm giác cứng nhắc chút nào.
Có phần giống như người sống.
Người đá này tách hai chân ra, hai tay nắm lại thành quyền, bày ra tư thế ra quyền kỳ quái với Lục Duyên.
Lục Duyên ngẩn ra.
Là thể thuật ư?
Người đá sát hạch thiên tài vậy mà lại biết dùng thể thuật ư?
Trong lúc Lục Duyên ngẩn người, người đá đạp một chân lên mặt đấy rồi xông về phía hắn như một bóng đen.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét xuất hiện trước mặt Lục Duyên.
Người đá màu đen không có biểu cảm gì trên mặt, vặn vẹo cơ thể lấy sức, rồi tung nắm tay phải về phía Lục Duyên.
Oành!!
Trong nắm đấm của nó, cuồng phong lưu chuyển, mang theo kình khí vô cùng mãnh liệt.
Con ngươi của Lục Duyên co rút.
Tốc độ nhanh quá!
Lực lượng mạnh quá!
Thậm chí hắn không kịp giơ kiếm, toàn thân căng thẳng, đập một chưởng lên cánh tay của người đá màu đen.
Nắm đấm của người đá xẹt qua tai Lục Duyên.
Kình phong tước vài sợi tóc của Lục Duyên, đồng thời khiến má hắn nhoi nhói.
Không chỉ có vậy, bàn tay của hắn đã hơi tê dại bởi vì lực phản chấn.
Một quyền không trúng, hai chân của người đá màu đen vừa mới đạp lên mặt đất đã tiến lên trước, rồi lên gối trái đâm mạnh lên bụng Lục Duyên.
Lục Duyên bay ra xa hơn mười mét, lảo đảo lùi về sau vài bước mới đứng vững được.
Máu chảy ra từ khóe miệng của hắn, sắc mặt của hắn hơi tái.
Hắn cảm nhận được cơn đau quằn quại trên bụng, giống như nội tạng vỡ nát hết.
Đây là đối thủ trong bài thi sát hạch thiên tài ư?!
Mạnh quá!
Lục Duyên vô cùng kinh ngạc.
Suy nghĩ ấy vừa mới hiện lên trong đầu hắn, thậm chí còn chưa kịp lau máu tươi ở khóe miệng, người đá màu đen đã hóa thành tàn ảnh màu đen lao tới lần nữa.
Con ngươi của Lục Duyên co lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.
Chết tiệt! Không chừa lại một chút đường sống nào đúng không?
Hai tay hắn nắm chặt trọng kiếm, bước lên trước một bước, hắc thiết chi khu vận hành đến mức cực hạn, cách lấy sức quân thể sát kiêm chuyển vận, trọng kiếm chém thẳng về trước.
Thực lực của Lục Duyên tăng lên ở mọi mặt, tốc độ của trọng kiếm cũng cực nhanh, một vệt sáng đen quét qua không trung, kiếm phong cực kỳ mạnh mẽ.