Lúc ba người đang nói chuyện, tất cả chiến sĩ gen trong đại sảnh đều nhìn về phía Lục Duyên cùng Tư Thính Tuyết.
Thiên phú của hai đứa năm nhất còn mạnh hơn tất cả họ ở đây.
Chỉ vỏn vẹn có một năm học mà đã lọt top mười, tương lai, nếu không có gì bất gờ xảy ra, hai người này chắc chắn sẽ là nhất nhì.
Trong mắt mọi người tràn đầy ngưỡng mộ.
Tư Thính Tuyết cùng Rebecca rời đi, mà Lục Duyên đang chờ Tư Thính Phong, Dương Bình cùng Macquarie.
Chẳng bao lâu ba người đó đã thi xong, cùng đi xuống, nhìn thấy xếp hạng, Dương Bình cùng Macquarie chết lặng, Tư Thính Phong không nhịn được cười khổ:
"Sớm đã biết A Duyên ngươi sẽ vượt qua ta, không ngờ lại nhanh như vậy."
Hắn có chút bất đắc dĩ, mặc dù hắn cũng là người thừa kế trời sinh, nhưng hắn chỉ thừa kế cấp thủ lĩnh, còn yếu hơn so với Tư Thính Tuyết một chút, bây giờ mà so với Lục Duyên thì càng khỏi phải nói.
Bốn người rời khỏi đại sảnh trước ánh mắt chăm chú của mọi người, trở về khu ký túc xá.
Sau đó Lục Duyên tạm biệt họ, đi đến ký túc xá của Tư Thính Vũ.
Khoảng thời gian này, Lục Duyên tập trung rèn luyện cương thể.
Nhưng luyện cương thể khó hơn so với Hắc Cương kình một chút, cho đến bây giờ, Lục Duyên mới chỉ tăng được vỏn vẹn chừng năm phần phòng ngự.
Vẫn phải tiếp tục đến chỗ Tư Thính Vũ chịu đòn.
Khi Lục Duyên đến ký túc xá của Tư Thính Vũ thì thấy Tư Thính Tuyết và Rebecca đã đến rồi.
Các nàng đang tán gẫu với Tư Thính Vũ ngay trong phòng khách.
Thấy Lục Duyên bước vào, ba người đều nhìn qua.
Rebecca vui sướng nháy mắt với Lục Duyên:
"A Duyên, ngươi chậm quá!"
Tư Thính Tuyết ở bên cạnh cũng nhìn qua, hừ nhẹ một tiếng xem như chào hỏi, sau đó liền dời mắt.
Còn Tư Thính Vũ thì cười ôn hòa nói với Lục Duyên:
"Ta nghe Rebecca nói, ngươi đã xếp hạng hai trên bảng chiến lực rồi?"
Lục Duyên gật đầu, cười nói:
"Đúng vậy, đạo sư, là nhờ ngươi dạy cả."
Tư Thính Vũ lắc đầu, chân thành nói:
"Đây là thiên phú của ngươi cùng với kết quả của sự nỗ lực, ta chỉ dạy cho ngươi kỹ thuật phòng ngự mà thôi."
Lúc luyện tập đối kháng, Tư Thính Vũ đã nhìn ra được, các phương diện năng lực của Lục Duyên đều vượt xa thực lực gen siêu phàm có thể biểu hiện.
Nguyên nhân cụ thể là gì thì Tư Thính Vũ cũng không rõ, nhưng chắc chắn Lục Duyên đã có bí mật cùng cơ duyên nào đó.
Cơ hội từ Khởi Nguyên chi địa không ít, Tư Thính Vũ cũng không phải loại người thích đi tọc mạch cơ hội của học sinh, tự nhiên cũng sẽ không nói gì thêm.
Nghe Lục Duyên vậy mà xếp hạng hai trên bảng chiến lực, Tư Thính Vũ có chút kinh ngạc, nhưng càng thấy vui cho học sinh của mình hơn.
Lục Duyên có thiên phú không phải là giả, nhưng hắn rất cố gắng, Tư Thính Vũ đều biết cả.
Không phải ai mỗi ngày bị nàng đánh gãy cả xương cốt mà vẫn có thể không hô đau kêu mệt.
Con ngươi kim hồng của Tư Thính Vũ nhìn Lục Duyên mang theo chút ôn hòa.
Thấy Tư Thính Vũ khen Lục Duyên, Rebecca trừng to mắt, nhìn Tư Thính Vũ đầy kinh ngạc.
Rebecca hiểu rõ Tư Thính Vũ vô cùng nghiêm khắc, cho nên thật ra trong lòng nàng có hơi sợ Tư Thính Vũ, không ngờ rằng thái độ của Tư Thính Vũ đối với Lục Duyên lại tốt như vậy.
Quả thực hiếm thấy!
Rebecca lại nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tư Thính Tuyết, trong lòng không nhịn được lầm bầm, hai chị em các nàng đều có gì đó không đúng lắm.
Lục Duyên ngượng ngùng cười:
"Nếu không có đạo sư dạy bảo ta kỹ xảo phòng ngự cùng cương thể, sức chiến đấu của ta cũng sẽ không mạnh như vậy."
Tư Thính Vũ khẽ cười:
"Nghe nói Tuyết Nhi muốn làm cơm tối cho ngươi?"
Lục Duyên nhìn Tư Thính Tuyết một cái, cười nói:
"Vâng, là cá cược giữa chúng ta."
Tư Thính Vũ liếc Tư Thính Tuyết đang tản ra áp suất thấp, đôi mắt kim hồng sắc mang theo ý cười:
"Vậy chúng ta đi tập luyện thôi, để Tuyết Nhi nấu cơm."
Tư Thính Vũ lại liếc mắt nhìn Rebecca:
"Rebecca cũng đi cùng đi."
Cả người Rebecca cứng ngắc, run lẩy bẩy nói:
"...Ta, ta muốn giúp, giúp Tiểu Tuyết một tay."
"Hử?"
Tư Thính Tuyết nheo nheo mắt, nghiêm nghị nhìn Rebecca.
Khuôn mặt nhỏ của Rebecca ỉu xìu, sắp khóc tới nơi.
Quả nhiên, ban nãy ta không nên tới đây!
Ở nhà còn có thể xem phim, chơi game!
Nhàn nhã biết bao!
Nàng ấm ức đứng lên:
"Biết rồi, ta cũng đi rèn luyện."
Lục Duyên cười hì hì với Tư Thính Tuyết:
"Bạn học Tư Thính Tuyết, cố lên."
Tư Thính Tuyết:
"..."
Nàng tức tối nắm chặt nắm đấm, lườm Lục Duyên một cái rồi dời mắt, không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý kia của Lục Duyên.
"Yên tâm! Đã chơi phải chịu, ta sẽ nghiêm túc làm!"
Sau khi Lục Duyên cùng Rebecca đang run lẩy bẩy theo Tư Thính Vũ xuống lầu, đi tới phòng luyện tập dưới lòng đất, bắt đầu tập luyện.
...
Mấy giờ sau, trời đã tối.
Trong phòng luyện tập dưới lòng đất, cả người Lục Duyên bay ra, nặng nề đập vào vách tường, phát ra tiếng.
Sắc mặt hắn tái nhợt, chậm rãi trượt từ trên tường xuống.
Rebecca ngồi bên cạnh, run lẩy bẩy, kinh hãi nhìn Lục Duyên và Tư Thính Vũ.
Tư Thính Vũ yên lặng thu tay lại rồi đi tới, sau đó lấy ra một bình thuốc lóe lên ánh sao, đưa đến bên miệng Lục Duyên, Lục Duyên há miệng lẳng lặng nuốt xuống.
Động tác này đã rất nhuần nhuyễn.
Dù sao Lục Duyên thường xuyên bị đánh đến xương cốt đứt đoạn, nếu như hắn dùng sinh mệnh chi quang là có thể khôi phục trong chớp mắt.
Nhưng trước mặt Tư Thính Vũ, Lục Duyên chưa từng dùng sinh mệnh chi quang, mỗi lần đều là Tư Thính Vũ cho hắn uống thuốc.
Dần dà, hai người cũng đã quen rồi.