Mặt Dương Bình tràn đầy vui mừng:
“Đó là nơi mà chỉ có cường giả thân phận cao quý hoặc là quan chức nắm quyền mới có thể đi vào thôi, ta cũng chỉ mới đến đó một lần, lần này được ké phúc của học trưởng Thính Phong rồi.”
Tư Thính Lôi cười nói:
“Ngươi phải nói là được ké phúc của A Duyên chứ, nếu như là bình thường, thì cho dù là ta cũng không nỡ đến đó ăn, giá cả quá cao mà.”
Lục Duyên hơi tò mò:
“Thức ăn trong đó ngon không? Ta chưa đi bao giờ.”
“Đương nhiên là ngon rồi, không chỉ ngon mà nguyên liệu nấu ăn đều là thiên tài địa bảo quý giá hoặc là hung thú cường đại, ăn nhiều còn có thể nâng cao thể phách, đề cao tu vi đấy.”
Biết điều kiện gia đình của Lục Duyên, Macquarie cười giải thích.
Lục Duyên nghe vậy thì có chút chờ mong.
Dù sao cũng là học trưởng mời khách, hắn không phải trả tiền.
Đi ăn chơi một lần thật tốt.
Người gác cổng của Thiên Tài Doanh rất thoải mái, vì học sinh bên trong còn phải làm nhiệm vụ, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi cổng trường.
Bốn người Lục Duyên rời khỏi trường học, ngồi lên xe thể thao bốn chỗ lơ lửng của Tư Thính Phong.
Xe thể thao màu đỏ sậm xẹt qua bầu trời, bay về phía khu trung tâm đế đô.
Cao ốc hoàng kim nằm ở khu thương mại trung tâm đế đô, cho dù là ở khu vực trung tâm nhưng cũng là tòa kiến trúc sáng chói nhất.
Suy cho cùng, cũng chỉ có một tào này là tòa kiến trúc cao tới mấy ngàn mét với màu vàng rực từ trên xuống dưới.
Xe thể thao lơ lửng vừa mới dừng ở cửa, thì đã có hai người hầu mặc âu phục màu đen tiến lên đón.
Sau khi nhìn thấy Tư Thính Phong, hai người hầu tướng mạo anh tuấn lập tức tao nhã khom mình hành lễ:
“Tam hoàng tử điện hạ, hoan nghênh đến cao ốc hoàng kim.”
Tư Thính Phong nhẹ gật đầu:
“Chuẩn bị cho chúng ta một phòng riêng.”
Người hầu tóc vàng ở bên phải âm thầm nhìn thoáng qua ba người Lục Duyên ở bên cạnh, sau đó khẽ gật đầu:
“Mời Tam hoàng tử điện hạ cùng ba vị khách quý đi theo ta.”
Bốn người đi theo người hầu ưu nhã vào cửa lớn.
Lục Duyên hơi bị kinh sợ khi nhìn thấy đại sảnh.
Đại sảnh vàng son lộng lẫy, tường màu vàng kim, trên đỉnh treo đèn thủy tinh khổng lồ, nhìn qua trang trí tổng thể vô cùng xa xỉ, nhưng lại lộ ra cảm giác trang nhã.
Mặc dù Lục Duyên không hiểu những thiết kế kiến trúc này, nhưng theo vốn từ của hắn mà nói, có lẽ chính là cao quý xa hoa lại có nội hàm?
Người hầu dẫn bốn người lên lầu, rất nhanh đã đi tới một phòng riêng.
“Mời bốn vị vào trong.”
Sau khi bốn người vào cửa, Lục Duyên đánh giá căn phòng.
Cả phòng khoảng một trăm mét vuông, phong cách thiết kế giống với bên ngoài.
Trên tường màu vàng được treo một vài bức danh họa.
Cả ghế và bàn ăn cũng là màu vàng, thậm chí ngay cả bộ dụng cụ ăn uống đã được bày ở trên bàn cũng là màu vàng.
Bốn người Lục Duyên vào chỗ, Tư Thính Phong cười giới thiệu:
“Những món ăn ở đây đều được thanh toán bằng linh tinh, ở toàn bộ Hồng Phong đế quốc cũng không có nhiều nhà hàng thanh toán bằng linh tinh. Nào xem menu đi, hôm nay là ăn mừng vì A Duyên, vậy thì để A Duyên gọi món ăn đi.”
Mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật ở Hồng Phong đế quốc đã khá phát triển, menu của nhà hàng thông thường đều là hình ảnh màn sáng, nhưng thực đơn món ăn ở đây vẫn dùng thực thể như cũ.
Trang bìa của quyển thực đơn lớn cũng là màu vàng kim, sau khi Lục Duyên mở ra thì thấy ngay cả tờ giấy cũng đều được rắc bột vàng.
Lục Duyên thản nhiên liếc nhìn thoáng qua các món ăn trong thực đơn.
Bắp cải pha lê xào, mười viên linh tinh tứ giai trên một phần.
Lục Duyên:
“???”
Cái quái gì vậy, một phần bắp cải những mười viên linh tinh tứ giai?!
Mẹ nó, ai ăn cho nổi?
Lục Duyên lại nhìn xuống dưới.
Thịt rồng giáp xào, ba mươi viên linh tinh tứ giai trên một phần.
Thịt chân nhện mộng yểm bạch thiết, ba trăm viên linh tinh tứ giai trên một phần.
Tay gấu Man Hùng Đại Địa, một ngàn viên linh tinh tứ giai trên một phần.
Lục Duyên:
“…”
Trong lòng hắn cảm thấy hơi may mắn, cũng may không phải là hắn mời khách.
Dựa theo giá cả này, chỉ sợ vài món ăn thôi cũng đã mất mấy trăm linh tinh tứ giai, đối với Lục Duyên còn chưa tiến vào Di tích máy móc Aiur là một con số lớn!
Cuối cùng Lục Duyên ngại khiến Tư Thính Phong tốn kém, cho nên chỉ chọn vài món tùy ý, gộp lại cũng chỉ mấy trăm linh tinh tứ giai.
Nhìn thấy Lục Duyên chọn đồ ăn, Tư Thính Phong không nhịn được mà cười liên tục:
“A Duyên không cần lo lắng cho ví tiền của ta như vậy, tốt xấu gì học trưởng ta cũng là người sắp thành chiến tôn, vẫn có thể bỏ ra chút linh tinh này, tay gấu Man Hùng Đại Địa, thịt hổ Cự Hổ Băng Sương là món ăn đặc sản ở chỗ này, mỗi món một phần, còn những thứ này…”
Tư Thính Phong không nhìn nổi, tự mình chọn mấy món.
Cuối cùng, bữa cơm này tốn hơn bốn ngàn linh tinh tứ giai.
Lúc trước Lục Duyên chưa từng nghĩ tới, ăn một bữa cơm cũng có thể tiêu tốn nhiều linh tinh như vậy.
Có điều hương vị thực sự không tệ.
Buổi chúc mừng nhỏ của bốn người kéo dài đến hơn bảy giờ tối.
Vì mọi người đều là chiến sĩ gen, buổi tối Tư Thính Phong cùng với Macquarie còn phải tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa.