Lục Duyên hít sâu một hơi, đè lại nghi hoặc trong lòng, làm dịu đi tâm trạng kích động.
Tạm thời, vấn đề này không thể truyền ra ngoài được.
Khối của cải này quá lớn, nếu hắn có thể tùy ý ra vào di tích cơ giới, e rằng ngay cả chiến hoàng và chiến đế cũng sẽ để mắt tới hắn.
Lục Duyên không nghĩ ngợi nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi sợi tơ vô hình được kết nối với vương tọa cơ giới, sự chấn động của trung tâm Phù Không thành đã biến mất.
Amy và Dạ Dạ nhìn xung quanh với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi xác nhận rằng trung tâm Phù Không thành không còn rung chuyển nữa, Amy nghi ngờ hỏi:
“Vừa rồi là sao vậy?”
Dạ Dạ lắc đầu.
Lục Duyên cũng nở nụ cười:
“Chắc là có dị biến gì rồi, chúng ta tiếp tục đi khám phá những tòa nhà khác thôi.”
Nghe Lục Duyên nói vậy, ánh mắt của Amy và Dạ Dạ chợt lóe lên, đồng loạt gật đầu.
Chỉ còn chưa đầy một ngày nữa, ba người nhóm Lục Duyên ngồi trên Hắc Hùng số một, khám phá xung quanh trung tâm Phù Không thành.
Để bay một vòng quanh khu vực bên ngoài của Phù Không thành, dù Hắc Hùng số một có tăng tốc thì cũng phải mất vài giờ đồng hồ.
Tuy nhiên, với sức mạnh hiện tại, những hộ vệ cơ giới trước tòa nhà mười nghìn mét hoàn toàn không phải là đối thủ của họ, vậy nên họ đã nhanh chóng hoàn thành việc khám phá tất cả các tòa nhà cao mười nghìn mét.
Sau khi khám phá hết các tòa nhà mười nghìn mét, ba người nhóm Lục Duyên cẩn thận dò đường đi về khu trung tâm.
Họ nhận thấy ngay cả những hộ vệ cơ giới đang tuần tra cũng đều là mục đầu bậc ba.
Vơi thực lực của họ hiện tại, chỉ xử lý hộ vệ tuần tra thôi đã rất phiền phức rồi, huống chi là hộ vệ trước các tòa nhà cao tầng.
Ba người chỉ có thể bất lực rút lui, bắt đầu khám phá các tòa nhà cao tám nghìn mét, năm nghìn mét và ba nghìn mét ở khu vực bên ngoài.
Điều làm cho Lục Duyên có chút khó hiểu là chỉ cần Hắc Hùng số một bay tới đâu, tất cả chiến binh gen đều sẽ lập tức bỏ chạy, không dám chạm mặt họ.
Lục Duyên ngẫm nghĩ, chắc là tin tức giết Bạch Lân và Barton đã được truyền ra ngoài rồi.
Lúc đó, họ đã không giết hết tất cả các cường giả trong liên minh của hai vương giả, rõ ràng là một số lãnh chúa đã không đến.
Có lẽ họ đã phát hiện ra Barton và Bạch Lân rời khỏi khu di tích, nên mới đoán được?
Lục Duyên cũng không ngạc nhiên lắm, ngược lại còn cảm thấy như vậy lại càng sạch sẽ hơn.
Cùng lúc này, tại Bạch Sương tinh cách Đại Khải tinh hàng chục nghìn năm ánh sáng.
Đây là một tinh cầu màu trắng có phần lớn diện tích bị bao phủ bởi băng giá, quanh năm có gió tuyết, nhiệt độ cực kỳ thấp.
Trên một đỉnh băng dài vài nghìn mét ở Bạch Sương tinh, có một tòa băng tinh đại điện.
Trong một gian phòng ở đại điện, ánh sáng trắng chợt lóe lên, thân ảnh của Bạch Lân xuất hiện.
Trên mặt hắn ta mang theo một tia sát ý lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi.
“A!”
Bạch Lân lạnh lùng gầm lên một tiếng, sức mạnh của bạch sương dâng trào khắp cơ thể, đồ đạc trong phòng đều bị sức mạnh đáng sợ này phá hủy, trong phòng phủ lên một lớp băng tinh dày đặc.
Nghe thấy động tĩnh, cửa phòng liền mở ra, hai cô gái xinh đẹp mặc váy dài trắng như tuyết bước vào.
Sau khi nhìn thấy Bạch Lân, hai cô gái đều trợn tròn mắt, tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Thiếu gia?”
Hai người nhìn nhau, có chút bối rối.
Bây giờ, chẳng phải thiếu gia đang ở Khởi Nguyên Chi Địa sao?
Hình như vẫn chưa đến lúc ra ngoài mà?
Tuy hai người không nói ra nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bạch Lân hít một hơi thật sâu, xoa dịu cơn tức giận trong lòng.
Hắn ta quay đầu liếc nhìn hai cô gái một cái, bình tĩnh gật đầu:
“Ta không sao.”
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên xuất hiện một tầng sương băng, sương băng màu trắng ngưng tụ rồi biến thành một người đàn ông tóc trắng vô cùng anh tuấn.
Đôi mắt ông ta quét qua căn phòng đầy đồ đạc nát bươm, lông mày khẽ chau lại, quay qua nhìn Bạch Lân:
“Giờ này lẽ ra ngươi đang ở di tích cơ giới Aiur mới phải.”
Ông ta nhìn Bạch Lân một lượt, cau mày càng sâu hơn:
“Chắc không phải tu vi của ngươi vẫn ở bậc nhất đấy chứ.”
Sắc mặt Bạch Lân thay đổi, hắn ta khẽ nghiến răng, miễn cưỡng nặn ra vài chữ:
“Ta đã bị giết.”
Toàn thân người đàn ông anh tuấn tản ra hơi lạnh nồng đậm, hai cô gái tóc trắng cách đó không xa chợt rùng mình, vội vàng nằm rạp xuống dưới đất.
Người đàn ông anh tuấn nhìn chằm chằm vào Bạch Lân:
“Ai giết?”
Nhớ đến cảnh tượng sấm sét ngập trời đó, khóe miệng Bạch Lân lại giật mạnh một cái.
Khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo:
“Công chúa của đế quốc Thiên Minh...và hai con người.”
“Con gái của Dạ Mục? Ta đã từng nghe nói về nàng. Nàng thừa hưởng gen ám ảnh hành giả của Dạ Minh Thánh Giả, được coi là một tài năng hiếm có ở Bạch Vân tinh, nhưng...”
Người đàn ông anh tuấn nhìn Bạch Lân, nhẹ nhàng nói:
“Tuy nhiên, ngươi cũng có gen vương giả trời sinh, vậy mà lại không bằng một thiên kiêu cùng cấp, ta thật sự thất vọng.”