Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời Lục Duyên nói, bất kể là Gwen hay là Vương Linh Linh đều sững sờ.

Hai người đánh giá Lục Duyên, có chút ngạc nhiên.

Ba mươi vạn linh tinh nhất giai, đối với những gia tộc lớn mà nói, đương nhiên nó không tính là gì, nhưng với một chiến sĩ nhất giai, không hề nghi ngờ, đó là một con số thiên văn.

Không ngờ Lục Duyên lại không thèm nghĩ ngợi, còn cự tuyệt một cách dứt khoát như thế.

Amy không nhịn nổi mà lôi kéo Lục Duyên:

"Ba mươi vạn linh tinh nhất giai đấy! Ngươi bị ngốc hả, sao lại không lấy?”

Lục Duyên đen mặt, im lặng nhìn Amy.

Trước giờ hắn chưa gặp người nào lại mong muốn mang tiền trong nhà ra cho người ngoài như vậy.

Gwen nhìn Lục Duyên chăm chú , trầm mặc một lúc, sau đó cười nói:

"Theo ta thấy, tuổi tác của ngươi và Amy cũng không chênh lệch nhiều, vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Phong, người thấy thế nào?"

Lục Duyên cười nói:

"Đương nhiên có thể."

Trong lòng hắn có chút xấu hổ.

Sớm biết thế này, trước đó sẽ không lừa Amy.

Giờ thì tốt rồi, ai cũng gọi hắn là Lôi Phong, nếu hắn nói ra tên thật, không biết liệu có thể bị Gwen đánh chết không nữa?

Gwen không biết ý nghĩ của Lục Duyên, nàng mở miệng, cười nói:

"Tiểu Phong, mặc kệ ngươi cứu Amy vì nguyên nhân gì. Nhưng nếu ngươi đã cứu Amy, vậy chúng ta đương nhiên phải báo đáp. Nếu không, việc gia tộc Algebi chúng ta gặp ân nhân không báo đáp mà bị truyền ra ngoài, như vậy các gia tộc khác sẽ nhìn bọn ta thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại hi vọng ta phải khó xử hay sao?”

Lục Duyên: ". . ."

Hắn đều không biết nên trả lời như thế nàomới tốt.

Hóa ra, bản thân không nhận mới là không tốt?

Khóe miệng khẽ co rúm:

"Đã như vậy, ta sẽ không khách khí."

Hắn đưa tay tiếp nhận tấm thẻ.

Lúc này, Gwen mới lộ ra nụ cười hài lòng.

"Như vậy mới phải chứ. Được rồi, ta còn có chuyện cần xử lý, Linh Linh, ngươi thay ta tiếp Tiểu Phong đi dạo chơi."

Gwen đứng dậy, rời khỏi phòng tiếp khách.

Sau khi Gwen rời đi, Vương Linh Linh nhìn Lục Duyên, mỉm cười, mở miệng nói:

"Lôi tiên sinh, chi bằng để tôi mang hai người đi dạo chơi?”

Lục Duyên nghĩ nghĩ, cười nói:

"không dám phiền đến tiểu thư Linh Linh, nếu đã đến Thiên La thành, lại nhận được nhiều linh tinh như vậy, ta cũng nên đi tu luyện cho thật tốt."

Vốn dĩ Amy cũng đang tính đi chơi, nhưng nghe Lục Duyên nói như vậy, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm:

"Lôi Phong, ngươi muốn rời đi?”

"Ừm, Không phải chúng ta đã thêm danh bạ rồi sao? Có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”

Lục Duyên cười nói.

Vương Linh Linh nghe vậy, mở miệng nói:

"Vậy ta sẽ tiền ngươi rời phủ. Ngươi có muốn đi chỗ nào không? Ta sẽ cho người đưa ngươi đi.”

Lục Duyên nghĩ nghĩ:

"Vậy phiền ngươi đưa ta đến võ quán.”

"Không có vấn đề."

Vương Linh Linh dẫn Lục Duyên ra phủ. Trước cửa ra vào đã có xe ngựa chờ sẵn ở đó.

"Amy, có việc cứ gọi cho ta."

Sau khi chào tạm biệt Amy cùng Vương Linh Linh, Lục Duyên leo lên xe ngựa.

Cửa xe ngựa đóng lại, chở Lục Duyên rời đi.

Amy nhìn xe ngựa đang càng lúc càng xa, khẽ thở dài, có chút thất lạc:

"Ta còn muốn mời Lôi Phong gia nhập vào đội mạo hiểm của ta đây.”

Vương Linh Linh cười tủm tỉm, mở miệng nói:

"Tiểu thư, đội mạo hiểm của ngươi ta sẽ đích thân chuẩn bị kỹ lưỡng. Hiện tại, một đường bôn ba, hẳn ngươi cũng mệt mỏi, không bằng ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi trước?"

Amy khẽ gật đầu.

Vương Linh Linh mang Amy đi tới thư phòng.

Lúc này, Gwen đang làm việc, thấy Vương Linh Linh đi vào, mỉm cười nói:

"Lôi Phong đi rồi?"

Vương Linh Linh gật đầu đáp:

"Vâng, hắn nói muốn đi võ quán."

"Chăm chỉ như thế, không trách được thực lực lại cường đại như vậy.”

Gwen thoáng cảm thán, mỉm cười nói:

"Linh Linh, ngươi cảm thấy Lôi Phong thế nào?"

Vương Linh Linh nghĩ nghĩ:

"Là người tốt? Nếu nguyên nhân ra tay chỉ là vì đồng tộc bị dị tộc bao vây, còn không muốn nhận thù lao, vậy trong lòng hắn hẳn có giới hạn, tâm địa không xấu,... Chỉ là khả năng có hơi ngốc?”

Gwen khẽ gật đầu.

Vương Linh Linh chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng nói:

"Tuy nhiên, ta cảm thấy, khả năng Lôi Phong không phải là tên thật của hắn."

Vương Linh Linh nhớ lại thời điểm gặp nhau lần đầu tiên, cùng phản ứng của Lục Duyên đối với cái tên này, liền nói ra suy đoán của bản thân cho Gwen.

Gwen cười, lắc đầu:

"Có phải tên thật hay không cũng không quan trọng. Nếu hắn thật sự đặc thù, sau này chúng ta sẽ biết đến tên thật của hắn. Còn nếu không phải, vậy biết hay không biết tên thật đều không có quan hệ gì.”

Vương Linh Linh khẽ gật đầu:

"Gwen đại nhân, ngài nói đúng."

"Được rồi, ngươi đi trông Amy đi. Nếu đã đến Thiên La thành, vậy cũng nên để nàng trưởng thành.”

Vương Linh Linh khẽ gật đầu, rời khỏi thư phòng.

. . .

Lục Duyên leo lên xe ngựa không được bao lâu, nó đã dừng lại.

Cửa xe mở ra, xa phu trung niên mở miệng nói:

"Lôi tiên sinh, đã đến võ quán."

Lục Duyên xuống xe ngựa liền thấy xe ngựa đang dừng trước cửa võ quán.

Võ quán của Thiên La thành còn hùng vĩ hơn nhiều so với võ quán ở Sa Nham thành, lượng người lui tới cũng nhiều hơn.

Những chiến sĩ gen đi ngang qua luôn vụng trộm nhìn về phía Lục Duyên.

Lục Duyên có thể hiểu được, dù sao bên trên xe ngựa cũng có đồ án của thiên la tử đằng, là tiêu chí của phủ Thiên La.

Đương nhiên sẽ thu hút người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK