Bên trong ốc đảo không hề có đường đi, chỉ có thể tự mở đường đi dọc theo các bụi cây và cỏ dại.
Lục Duyên cầm trọng kiếm chém vào bụi cây có gai, sau khi đi vào được một đoạn.
Một tiếng xé gió sắc nhọn truyền tới.
Hắn hơi nghiêng người, có một cái cây cao chừng nửa mét có gai nhọn xẹt tới bên cạnh của Lục Duyên.
Lục Duyên quay lại nhìn, xa xa là một sâu kỳ lạ, toàn thân bao bọc bởi giáp màu trắng, mặt mũi dữ tợn, cơ thể dài như rắn, trên trán còn có gai nhọn.
Trùng gai Cổ Hải.
Đây là một loại mãnh thú côn trùng có tốc độ cực nhanh, sẽ phóng ra gai nhọn.
Thường xuất hiện thành đàn trong ốc đảo Cổ Hải, mỗi lần xuất hiện đều như một cơn sóng, coi như là một trong những mãnh thú thường gặp nhất.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy con trùng gai Cổ Hải, Lục Duyên nhìn sang lùm cây đang phát ra âm thanh loạt xoạt.
Từng con trùng gai Cổ Hải màu trắng xuất hiện, có khoảng hơn mười con.
Gai nhọn trên trán của chúng như mũi tên dài bắn về phía Lục Duyên, chi chít rậm rạp khiến hắn không còn không gian để né tránh.
Lục Duyên nhìn gai nhọn đầy trời, đồng tử không khỏi co rút lại.
Vừa mới vào ốc đảo Cổ Hải mà đã đụng phải cơn mưa tên như vậy.
Quả nhiên là một trong những khu vực nguy hiểm nhất của Sa Nham thành.
Chỉ những người có sức mạnh của chiến sĩ gen mới có thể sinh tồn được ở đây.
Ở địa cung Sa Nham cũng không nguy hiểm như ở đây.
Trong lòng hắn cảm thán, hắn nâng trọng kiếm trong tay chặn lên đầu.
Từng cái gai nhọn rơi vào áo giáp ẩn nấp dưới sa mạc và thân thể hắc thiết màu đen trên người hắn.
Leng keng keng!
Âm thanh trong trẻo vang lên, Lục Duyên thấy có một chút cảm giác va chạm.
Đến khi gai nhọn rơi hết xuống đất, Lục Duyên không hề bị thương.
Trong tay hắn cầm trọng kiếm lao ra, rất nhanh đã tới trước người của một con trùng gai Cổ Hải.
Trọng kiếm quét qua đầu con trùng gai Cổ Hải.
Phụt!
Con trùng gai Cổ Hải bị chém làm hai phần, đầu của nó rơi xuống đất, còn cơ thể thì đang co giật không ngừng.
Những con trùng gai Cổ Hải thấy thế thì phát ra tiếng thét chói tai.
Bọn chúng liên tục phun gai nhọn về phía Lục Duyên.
Cả bầu trời lại được bao phủ bởi mưa gai.
Sắc mặt Lục Duyên vẫn không thay đổi, mặc kệ gai nhọn mà trực tiếp xông về phía một con trùng gai Cổ Hải khác, mỗi lần thanh trọng kiếm được chém xuống, hắn lại lấy mạng được một con.
Lục Duyên đánh chết hơn hai mươi con trùng gai Cổ Hải.
Những con trùng gai Cổ Hải khác thì sợ hãi thét chói tai rồi chạy trốn.
Lục Duyên vẫn không tha, giết thêm vài con trùng gai Cổ Hải đang chạy trốn, cho đến khi không thấy bóng dáng con nào, hắn mới dừng lại.
Lục Duyên bắt đầu thu dọn chiến lợi phẩm.
Mỗi con trùng gai Cổ Hải rơi xuống sáu viên Linh Tinh, hắn đánh chết được ba mươi con, thì thu được 180 viên.
Cộng thêm vật liệu trên trán của trùng gai Cổ Hải, gai nhọn của nó, mỗi con có thể thu được năm đến bảy cái.
Xung quanh có khoảng hai trăm cái.
Nơi này cộng lại thì được khoảng 200 linh tinh.
Một đợt là kiếm được khoảng 400 linh tinh.
“Muốn kiếm Linh Tinh ở đây thì đơn giản quá.”
Lục Duyên không nhịn được cảm thán một câu rồi tiếp tục đi vào ốc đảo.
Lục Duyên rời đi không lâu thì ba chiến sĩ tinh linh từ phía sau bụi cây cách đó không xa cũng đi ra.
Nhìn những thi thể trên mặt đất, họ chỉ biết nhìn nhau.
“Sức phòng ngự của người kia thật mạnh. Đối với hắn, đòn công kích của đàn trùng gai này chỉ như gãi ngứa thôi.”
“Thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu lúc trước trà trộn trong này chắc cũng có chút danh tiếng nhỉ. Hắn ta mới tới đây à?”
“Không biết trước kia hắn ta lăn lộn ở đâu? Hẻm núi Hoàng Sa? Hay là sa mạc Đao Phong? Sao đột nhiên hắn lại chạy đến đây?”
“Ai mà biết được? Thông báo cho huynh đệ tỷ muội chúng ta, đừng trêu chọc vào hắn, tránh đụng phải phiền toái.”
“Rõ.”
Thân hình của ba chiến sĩ tinh linh nhanh nhẹn, di chuyển nhanh ở trên cây đi về hướng khác.
.........
Mấy ngày sau đó, Lục Duyên không ngừng săn bắn ở ốc đảo Cổ Hải.
Mỗi ngày số lượng linh tinh hắn thu hơn địa cung Sa Nham rất nhiều, có lẽ phải thu được khoảng năm nghìn Linh Tinh.
Nhưng Lục Duyên không dành tất cả thời gian để săn bắt mãnh thú.
Dù sao số linh tinh hiện tại của hắn đã đủ dùng rồi, thậm chí còn thừa.
Hắn tập trung tinh lực của mình vào các bài luyện tập Hắc Cương Kình.
Chiều ngày thứ ba đến ốc đảo Cổ Hải.
Lục Duyên có một chút thành công với Hắc Cương Kình, đã luyện trùng tu đầu tiên đến trình độ nhất định rồi.
Có thể bùng nổ được ba phần năng lực.
Đừng thấy chỉ có ba phần mà coi thường, có thể so với chiến kỹ bình thường hơi yếu rồi đấy.
Cái này tương đương với việc, Lục Duyên còn hơn những chiến sĩ gen khác, hơn một cái chiến kỹ bình thường hệ cường công, có thể nói thực lực phát triển trên diện rộng.
Buổi tối ngày thứ ba.
Lục Duyên vẫn tiếp tục luyện tập Hắc Cương Kình, cánh cửa ánh sáng xuất hiện, hắn rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa.
Trở về thế giới thực.