Tư Thính Tuyết bất lực liếc nhìn Rebecca và Lục Duyên: “Đừng hi vọng quá nhiều, di tích này đã tồn tại hàng trăm nghìn năm, nếu thật sự có thứ gì đó thì nó đã bị lấy đi từ lâu rồi. Hiện tại, số người lấy được linh kỹ ở đây cũng chỉ vỏn vẹn có vài người, còn lại hầu như đều không thu được gì cả. Người ta đến đây chỉ để thử vận may thôi.” Trong mắt Tư Thính Tuyết lóe lên một tia khinh thường: “Chu Nhĩ kia có vẻ rất bình thường.” Lục Duyên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.