Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày bội thu hàng năm, hoàng thất đế quốc Hồng Phong sẽ tổ chức tiệc tối, toàn bộ đại gia tộc và cường giả của đế quốc Hồng Phong đều sẽ nhận được thiệp mời.

Trừ khi là có chuyện cực gấp, nếu không thì cơ bản mọi người đều sẽ cho mặt mũi.

Là khách quý thì chắc chắn phải có lễ tiết cơ bản nhất, nếu không chính là không tôn trọng người ta.

“Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”

Lý Thanh Hòa cất giọng.

Lục Duyên cũng nhẹ gật đầu.

Hôm nay trong nhà cũng chỉ có hai người là Lục Duyên và Lý Thanh Hòa, vì liên quan đến buổi tiệc tối hôm nay, mà những người khác đều đã trở về trước, dù sao thì các nàng cũng phải thay lễ phục các thứ nữa.

Đặc biệt là hai người Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết, vì là công chúa nên chắc chắn không thể đi từ bên ngoài trở về tham gia tiệc tối.

Lục Duyên và Lý Thanh Hòa cùng lên xe thể thao màu đỏ đang lơ lửng của Lý Thanh Hòa.

Chỉ thấy xe thể thao kia bay nhanh như chớp về phía hoàng cung ở trung tâm đế đô.

Vì khu Bạch Liễu là khu nhà giàu, cho nên thật ra cũng không cách hoàng cung xa lắm, đi không mất bao lâu đã tới nơi.

Hoàng cung của đế quốc Hồng Phong có một bức tường thành khổng lồ, bức tường thành này cũng là cổng thành rộng hơn hai mươi mét.

Giờ phút này có hai đội binh lính đang canh gác ở cửa thành.

Có lẽ vì tiệc tối, cho nên lúc này có rất nhiều cỗ xe đỗ ở trong bãi đỗ xe cách đó không xa.

Lý Thanh Hòa qua đó đỗ xe, rồi cùng Lục Duyên đi xuống.

Sau khi Lục Duyên và Lý Thanh Hòa xuống xe, gần như tất cả đều phải ngoái nhìn lại.

Các chàng trai đều nhìn Lý Thanh Hòa, còn các cô gái đều nhìn Lục Duyên.

Lý Thanh Hòa nhìn thấy những ánh mắt đó thì cong khóe miệng lên, nàng ấy vừa đảo mắt một vòng vừa cười nhẹ, trong ánh mắt lóe lên một tia hắc quang.

Sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Lý Thanh Hòa, tất cả các chàng trai đều thay đổi sắc mặt, mồ hôi lạnh túa ra rồi vội kéo bạn gái của mình rời đi.

Lục Duyên cảm thấy kỳ lạ, nhìn thoáng qua Lý Thanh Hòa:

“Thanh Hòa tỷ, chẳng lẽ ngươi là yêu quái ăn thịt người sao? Vì sao những người kia lại sợ ngươi như vậy?”

Lý Thanh Hòa trừng mắt lườm Lục Duyên:

“Nói cái gì thế? Chẳng qua những tên tự cho mình là quý tộc đó đã bị ta trừng trị kha khá lần mà thôi. Ta ghét nhất là phẩm hạnh của những người này.”

Lục Duyên nghe vậy thì giơ ngón tay cái với Lý Thanh Hòa:

“Lợi hại!”

Lý Thanh Hòa chỉ giương cao khóe miệng rồi kéo cánh tay của Lục Duyên, khiến Lục Duyên lập tức cảm nhận được sự mềm mại ở chỗ cánh tay, cũng như ngửi được mùi thơm thoang thoảng.

“Đi thôi, vào trong nào.”

Hai người đi tới chỗ cửa thành, một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp vẫn đang mặt không biểu tình nhìn người người tấp nập đi vào.

Lúc ấy, sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hòa thì ánh mắt của ông ta sáng lên, lộ ra vẻ tươi cười rồi tiến lên đón:

“Lý tiểu thư, ngài cũng tới rồi.”

“Phó đội trưởng Bahrain, chào ngươi.”

Lý Thanh Hòa mỉm cười chào hỏi.

Bahrain nhìn sang Lục Duyên ở bên cạnh rồi cũng cười nói:

“Vị này chắc hẳn chính là bạn học Lục Duyên phải không? Con trai của ta cũng là học viên của Thiên Tài Doanh, tên là Queri Bahrain, mỗi lần về nhà thằng nhóc kia đều thường xuyên nhắc đến ngươi đó.”

Lục Duyên sững sờ, hắn đúng là có biết cái người tên Queri Bahrain, mặc dù không phải quen thân, chỉ có thể tán gẫu với nhau vài câu mà thôi.

Hắn cười nói với Bahrain:

“Hóa ra là chú Bahrain, chào ngài, học trưởng Queri rất cố gắng tu luyện, là mục tiêu học tập của ta.”

Nghe thấy như thế, nụ cười của Bahrain lại càng tươi hơn, chỉ thấy ông ta cười nói:

“Ngươi cũng đừng khen hắn, nếu như hắn lợi hại bằng một nửa ngươi thì ta có thể yên tâm rồi.”

Lục Duyên hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười.

Lý Thanh Hòa liếc nhìn Lục Duyên với vẻ cổ quái, sau đó cười nói:

“Phó đội trưởng Bahrain, chúng ta đi vào trước.”

“Được, Lý tiểu thư, mau vào đi. Sau này bạn học Lục Duyên mà có thời gian thì đến nhà ta chơi nhé.”

Lục Duyên mỉm cười đáp:

“Nếu rảnh chắc chắn sẽ tới!”

Vào trong cửa thành chính là một trang viên khổng lồ, trong đó bao gồm cả vài tòa núi, ở phía xa xa còn có mấy tòa thành nhỏ.

Lục Duyên và Lý Thanh Hòa từ từ đi tới, cũng không vội lắm.

Trên đường đi, Lý Thanh Hòa nhìn Lục Duyên rồi nở một nụ cười xấu xa:

“Không nghĩ tới Lục Duyên đệ đệ ngươi còn rất biết ăn nói đấy? Người nhìn phó đội trưởng Bahrain kia cười vui vẻ chưa kìa.”

Lục Duyên im lặng trố mắt nhìn nàng ấy:

“Vậy ta nên nói gì đây? Thanh Hòa tỷ đừng cười nhạo ta nữa.”

“Hì hì, ta có giễu cợt ngươi đâu, dù sao thì biết ăn nói cũng tốt hơn là không, sẽ có nhiều bạn bè, cũng tốt hơn so với có nhiều kẻ thù. Tỷ tỷ rất vui vẻ đó.”

Lý Thanh Hòa ôm tay Lục Duyên càng chặt hơn.

Chỉ thấy sắc mặt Lục Duyên có chút lạ thường.

Cứ tiếp tục như này thì không tốt lắm, không nghĩ tới Thanh Hòa tỷ lại còn biết đùa bỡn người ta như vậy.

Lục Duyên chỉ có thể vội niệm Kim Cương Kinh.

Rất nhanh họ đã đi tới tòa thành nhỏ cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK