Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu vực Tinh Linh.

Hai nam tinh linh tướng mạo tuấn tú nhìn Lục Duyên:

“Nhân loại đó, ngươi đã điều tra hắn chưa?”

“Còn chưa, ta nghe nói thực lực hắn không tệ, nhưng là mỗi năm đều có không ít thiên tài cấp bậc này, năm nay ở Tinh Linh tộc chúng ta e là cũng có một đống thiên tài mạnh hơn hắn nhiều.”

“Ồ, vậy thì không đáng quan tâm lắm.”

...

Khu vực Miêu Nhân.

Một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình nóng bỏng, mặc áo giáp da, mái tóc dài trắng toát, đưa mắt nhìn Lục Duyên rồi thu lại ánh mắt.

Nàng hơi nhíu mày hỏi:

“Tin tức về khu di tích đã truyền ra ngoài chưa?”

Bên cạnh nàng, một thanh niên Miêu Nhân gật đầu:

“Đội trưởng, đã truyền ra ngoài rồi.”

“Dạ Dạ điện hạ có đến kịp không?”

Thanh niên Miêu Nhân lộ vẻ khó xử:

“Cái này...”

“Hả? Làm sao? Tuy rằng Dạ Dạ điện hạ vừa mới thứ tỉnh, nhưng với thực lực của điện hạ, nếu nàng có thể tới đây, di tích lần này chắc chắc sẽ bị Miêu Nhân chúng ta chiếm lĩnh.”

Nữ tử Miêu Nhân tóc trắng khẽ cau mày.

“Điện hạ nói rằng nàng ấy đã gặp phải một con Cuồng Phong Điêu cấp Mục Đầu, trông nó rất là ngon... nàng ấy đang đuổi theo nó.”

“...”

Nữ tử Miêu Nhân tóc trắng im lặng.

Sau đó nàng lộ ra vẻ ngưỡng mộ:

“Không hổ là điện hạ! Vừa thức tỉnh có thể truy sát thần thú cấp Mục Đầu. Dưới sự lãnh đạo của điện hạ, đế quốc của chúng ta nhất định sẽ tiến xa hơn nữa!”

Thanh niên Miêu Nhân cũng gật đầu đầy ngưỡng mộ.

“Thiên phú của Dạ Dạ điện hạ mọi người đều đã chứng kiến rồi.”

“Đã như thế, chúng ta đừng làm mất nhã hứng của điện hạ. Chỉ là một di tích nhỏ bé, đối với điện hạ chẳng đáng là gì.”

...

Trong khu vực có nhiều chủng tộc khác nhau, một Miêu Nhân mặc áo choàng xanh lam và một người đầu chó mặc chiến giáp lúc này cũng đang nhìn Lục Duyên.

Nam tử Miêu Nhân nhướng mày:

“Kỹ năng chiến đấu biến da thành màu đen này... là “hắc kỵ sĩ” Lục Duyên gần đây đã giết rất nhiều hung thú mỗi ngày sao?”

Người đầu chó cười gằn:

“Hẳn là hắn rồi, không ngờ hắn cũng tới. Lần này có rất nhiều chiến sĩ gien nổi tiếng tới.”

Nam tử Miêu Nhân lắc đầu, có phần khinh thường:

“Hừm, “hắc kỵ sĩ” này trước đây chỉ ở vòng ngoài thôi. Tuy rằng khả năng phòng ngự của hắn rất đáng khen, nhưng thực lực của hắn thực sự không mạnh, cũng không đáng được chú ý lắm.”

Người đầu chó cũng gật đầu đồng ý:

“Đúng vậy, những người thực sự đáng chú ý là “Thiết Phủ” Kaman, “Độc Hạt” Khổng Thiên, và “Bạch Miêu” Bình Tinh. Tất cả đều có mức độ luyện hóa trên tám mươi phần trăm và đã được ghi nhận là cường giả có gien tinh nhuệ thực sự. So với bọn họ, Lục Duyên vẫn còn non lắm.”

“Quả thực như thế, loại thực lực này dám đến di tích, đúng là không sợ chết. Một thiên tài như hắn vẫn chưa từng chịu thua thiệt. Lần này chết đi cũng tốt, để hắn hiểu được sự tàn khốc của hiện thực. Ha ha ha.”

Người đầu chó nói:

“Không cần để ý hắn, đợi cánh cửa di tích mở ra đi.”

Nam tử Miêu Nhân gật đầu, cả hai người họ đều nhìn về hướng của khu di tích.

...

Lục Duyên cùng đoàn người đến quảng trường, thấy không ít người ở quảng trường đều nhìn sang mình, Trác Minh hơi cúi đầu, không khỏi thì thào nói:

“Hình như có rất nhiều cường giả! Hơn nữa còn có rất nhiều người đang nhìn Duyên ca nữa.”

Grimm nhìn quanh và mỉm cười:

“Thực lực Lục Duyên rất mạnh, cho nên những người này chú ý tới Lục Duyên cũng là chuyện bình thường. Dù sao Lục Duyên còn trẻ mà đã có tên tuổi như vậy.”

Lục Duyên cũng phát hiện có rất nhiều người đang quan sát mình.

Hắn cười:

“Nhìn thì nhìn thôi, cũng đâu bớt đi miếng thịt nào.”

Grimm nói:

“Lục Duyên, chúng ta đi về phía nhân loại không? Di tích khởi động nói không chừng sẽ có hỗn loạn, đi theo đồng tộc sẽ an toàn hơn một chút.”

Lục Duyên gật đầu:

“Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi thôi.”

Cả nhóm đi về phía khu vực nhân loại.

Một thanh niên gầy ốm mặc áo giáp da mỉm cười khi thấy Lục Duyên và những người khác đến gần:

“Hắc kỵ sĩ Lục Duyên? Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

Lục Duyên nhìn người thanh niên, sững người một lúc, mới mỉm cười gật đầu:

“Xin chào.”

“Tên ta là Lưu Hạ. Đây là đội của ta, bọn ta là nhà thám hiểm của đoàn Thiên Phủ.”

Lưu Hạ mỉm cười tự giới thiệu.

“Đoàn Thiên Phủ? Một trong mười tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới?”

Trác Minh ngạc nhiên nói.

“Tiểu huynh đệ này cũng biết tập đoàn của bọn ta? Đúng vậy, tập đoàn Thiên Phủ của bọn ta quả thực là một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới.”

Lưu Hỉ khẽ ngẩng đầu, nụ cười càng rạng rỡ.

Hắn nhìn Lục Duyên và nói tiếp:

“Nhân tiện, Lục Duyên, ta nghe nói hiện giờ ngươi vẫn chưa gia nhập tổ chức? Có muốn gia nhập tập đoàn Thiên Phủ của bọn ta không? Ta sẽ giới thiệu ngươi vào, với tài năng và thực lực của ngươi, ta hứa đãi ngộ sẽ không thấp! Chỉ cần tham gia, lương mỗi năm thấp nhất là năm trăm triệu! Nếu thực lực của ngươi tiến bộ, lên cấp chiến sĩ, cấp chiến sư, nhất định sẽ cao hơn!”

Lời nói của Lưu Hỉ khiến cho đám người Trác Minh, Grimm đều trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.

“Năm trăm triệu một năm! Còn là thấp nhất? Duyên ca không phải chỉ mới cấp kiến tập thôi sao?”

Trác Minh không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK