Lúc trước Dương Bình còn nghĩ rằng tích phân của mình bây giờ chắc chắn sẽ cao hơn Lục Duyên một chút.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy trận chiến này, trong lòng hắn ta lạnh đi một nửa.
Thực lực của hắn ta kém hơn rất nhiều so với Lục Duyên.
Trừ phi có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, nói cách khác, tích phân của Lục Duyên không thể nào ít hơn hắn ta được.
Ngay lúc Dương Bình còn đang hơi mờ mịt, một hơi thở khác đã tới gần, Dương Bình quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Mẫn Nhi tóc ngắn chạy tới.
Hiển nhiên đã là khu vực trung tâm của tiểu thế giới, khi bốn người tới khu vực này, tất nhiên sẽ không cách nhau quá xa.
Trận chiến giữa Lục Duyên và Thạch Giáp Man Ngưu có động tĩnh quá lớn, bọn họ rất dễ dàng nghe được tiếng động.
Khi Mẫn Nhi nhìn thấy Dương Bình, khẽ gật đầu với hắn ta sau đó quay đầu nhìn về phía khu vực chiến đấu.
Nhìn thấy Lục Duyêm và Thạch Giáp Man Ngưu va chạm liên tục nhưng vẫn không ăn thua, Mẫn Nhi nắm chặt song đao trong tay, trong mắt hiện lên tia khiếp sợ, có chút không dám tin.
“Hắn mạnh như vậy sao?”
Khu vực chiến đấu.
Sau khi Lục Duyên và Thạch Giáp Man Ngưu lại va chạm lần nữa, thân thể bọn họ liền lùi về phía sau mười mấy mét.
Hai tay hắn hơi run nhè nhẹ, có chút đau nhức.
Rất nhanh, có một dòng nước ấm truyền đến tay Lục Duyên, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất.
Lục Duyên nhìn thoáng qua Dương Bình và Mẫn Nhi cách đó không xa.
Tuy rằng luôn chiến đấu với Thạch Giáp Man Ngưu, nhưng không phải Lục Duyên không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Ngay khi Dương Bình và Mẫn Nhi xuất hiện, Lục Duyên đã cảm nhận được hơi thở của bọn họ.
Hắn chuẩn bị rút lui.
Sau khi chiến đấu chính thức, Lục Duyên hiểu rằng, cho dù mình có dùng hết sức, sử dụng đủ loại át chủ bài, hắn vẫn không thể nghiền nát Thạch Giáp Man Ngưu này trong vòng vài giờ đồng hồ được.
Thời gian vốn dĩ đã không kịp
Sau khi Mẫn Nhi và Dương Bình đến đây, hắn càng không thể tiếp tục đánh nữa.
Một buổi thí nghiệm mà thôi, không cần phải sử dụng tất cả át chủ bài của mình, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không tốt.
Lục Duyên thậm chí còn không hấp thu linh tinh.
Hắn bây giờ đã tiêu hao không ít linh lực, thân thể cũng có chút mỏi mệt.
Thừa dịp lúc này lui về phía sau, Lục Duyên trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Thạch Giáp Man Ngưu vốn định tiếp tục tấn công Lục Duyên nhưng thấy hắn xoay người bỏ chạy liền sửng sốt.
Sau đó nó liền phẫn nộ gầm lên, đuổi theo hướng Lục Duyên.
Không chỉ có Thạch Giáp Man Ngư, ngay cả Dương Bình và Mẫn Nhi cũng không ngờ Lục Duyên lại bỏ chạy.
Bọn họ hơi sửng sốt một chút, hai người nhìn nhau, rồi đuổi theo hướng Lục Duyện chạy.
Thạch Giáp Man Ngưu không phải mục đầu sở trường tốc độ, nhưng vẫn nhanh hơn một chút so với Lục Duyên.
Tuy nhiên, mỗi lần nó công kích đều bị Lục Duyên chặn lại.
Thậm chí Lục Duyên còn tăng tốc trong khi Thạch Giáp Man Ngưu công kích, bỏ xa Thạch Giáp Man Ngưu một đoạn.
Hai bên một đuổi một chạy trong khu vực hoang dã, chẳng mấy chốc đã di chuyển được hơn mười mấy km.
......
Trong một vùng hoang dã.
Lâm Vi mặc pháp bào vung pháp trượng, một cây súng nước ngưng tụ lại, súng bắn nước hóa thành tia sáng, bắn xuyên qua con chó săn giáp đá đang tiến đến người cô.
Lâm Vi khẽ thở ra, lau mồ hôi trên trán đi, nở một nụ cười.
Ngay khi Lâm Vi chuẩn bị chạy đi tìm đồ đánh dấu, mặt đất đột nhiên khẽ rung chuyển. Cùng lúc đó, phía xa xa có tiếng gầm giận dữ vang lên.
Cơ thể Lâm Vi lập tức căng chặt, cô cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Rất nhanh, Lâm Vi mở to mắt nhìn, cô thấy Thạch Giáp Man Ngưu khổng lồ đang đuổi theo một bóng người nhanh chóng đến gần, tới gần khu vực của cô.
“???”
Sắc mặt Lâm Vi trắng bệch:
“Mục đầu cấp hai?!”
Cô không hề nghĩ ngợi, dùng hết sức từ khi còn bú sữa mẹ, hóa thành một tàn ảnh, chạy về phía bên cạnh.
Sau khi chạy được một đoạn, Lâm Vi vừa quay đầu lại liền thấy Lục Duyên mang theo Thạch Giáp Man Ngưu dần rời xa cô.
Nhìn một người một bò xa dần, Lâm Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Lâm Vi nhìn thấy Dương Bình và Mẫn Nhi cũng chạy tới.
Nhìn thấy bọn họ, Lâm Vi liền đi tới:
“Sao hai người cũng ở đây? Mẫn Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lâm Vi?”
Mẫn Nhi nhìn thấy Lâm Vi, giải thích:
“Ngươi cũng nhìn thấy Thạch Giáp Man Ngưu và Lục Duyên đúng không?”
“Thấy rồi, Thạch Giáp Man Ngưu sao lại đuổi giết Lục Duyên kia thế?”
Nghe được câu hỏi của Lân Vi, sắc mặt Mẫn Nhi và Dương Bình đều cổ quái.
“Chúng ta vừa đến đã thấy Lục Duyên chiến đấu với Thạch Giáp Man Ngưu kia, chỉ sợ là Lục Duyên kia muốn thử xem liệu hắn có thể giết được Thạch Giáp Man Ngưu không?”
Mẫn Nhi mở miệng nói.
“Chiến đấu với trâu giáp đá?”
Đồng tử Lâm Vi co rút lại, có chút kinh ngạc.