Tiết Nhân nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Lục Duyên, hữu khí vô lực, yếu ớt cười, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có chút dáng vẻ dầu hết đèn tắt.
“Ha, hahahaha Tiết Vượng, thật sự quen được một người bạn tốt.”
Lục Duyên nhíu mày, nhìn Tiết Nhân đang không ngừng phát ra sương mù màu đen, vẻ mặt cảnh giác.
Tiết Nhân không để ý, hắn lại quay đầu nhìn Tiết Vượng, giọng khàn khàn mở miệng nói:
“Ta sắp chết rồi, ngươi không cần sợ hãi như vậy. Ngươi có muốn nghe câu chuyện của ta không?”
Không đợi Lục Duyên mở miệng, hắn liền tiếp tục nói đứt quãng.
“Ta sinh ra ở mảnh đất Nam thành hắc ám và dơ bẩn, khụ, bố của ta là một thủ lĩnh nhỏ của một bang phái, đánh nhau có vũ trang, đánh bạc, ma túy, hắn đều dính đến. Tính tình của hắn vô cùng gắt gỏng, động một tí là đánh chửi ta và mẹ. Vì để kiếm tiền cho hắn tiêu sài, hắn bắt mẫu thân ta đi làm gái, bắt ta đi làm ăn mày xin tiền. Ha ha năm đó khi ta mười tuổi, mẫu thân ta mắc bệnh chết. Ngay ban đên hôm đó, nhân lúc bố ta uống rượu say, ta dùng một cây thương kết thúc tính mạng hắn.”
“Từ sau khi đó, ta tranh giành thức ăn với chó hoang ven đường, gia nhập băng phái, trở thành tên côn đồ dưới tầng chót. Lại đi vào con đường xưa của bố ta.”
“Tại sao ta lại sống giống như một con chó hoang chứ? Ta đã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Câu trả lời rút ra cuối cùng là cá lớn nuốt cá bé mới là thế giới này .Chỉ cần ta có sức mạnh và quyền lực, như vậy mọi thứ sẽ như mong muốn của ta.”
“Sau đó ta thức tỉnh, trở thành chiến sĩ gen. Lúc đó, ta mừng rỡ như điên, ta tưởng rằng vận mệnh cuối cùng cũng chiếu cố đến ta. Nhưng mà, sau khi trở thành chiến sĩ gen ta mới phát hiện, không có tiền, không có gen vũ trang, không có gen siêu phàm, ta chỉ miễn cưỡng tu luyện, thăng cấp cực kì chậm chạp, ta vẫn như trước ở dưới tầng thấp nhất.”
“May mắn là, ở Nam thành, chiến sĩ gen vẫn còn rất hiếm thấy, ta được bang phái coi trọng, có chút địa vị. Về sau, ta bắt đầu dùng bất cứ thủ đoạn nào để thu nhập tiền tài, buôn bán vũ khí, buôn người, buôn ma túy, chỉ cần có thể kiếm tiền ta đều có thể làm. Ta bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để có được địa vị, ám sát, up hiếp, lợi dụng, ta trèo lên từng bước một, cuối cùng giết chết lão đại lúc ấy của bang phái, tự mình trở thành lão đại.”
“Ta đã đổi tên bang phái thành bang Dã Cẩu. Ha ha xem như là kỷ niệm tuổi thơ của ta, cũng là để nhắc nhở ta. Chỉ có dùng mọi thủ đoạn kiếm ăn giống như chó hoang, ta mới lấy được thứ mình muốn.”
“Ta không ngừng trở nên lớn mạnh, bang phái cũng không ngừng to lớn, muốn cái gì đều có thể cướp lấy, giống như mẹ của hắn.”
Tiết Nhân nhìn về phía Tiết Vượng, trong mắt mang theo nhiều cảm xúc phức tạp.
Lục Duyên không nói gì, chỉ nhìn Tiết Nhân, cũng không bày tỏ quan điểm của mình.
Hắn không hiểu Tiết Nhân rốt cuộc đang có chủ ý quái quỷ gì.
Sương mù màu đen trên người hắn vẫn đang không ngừng lan rộng, khiến Lục Duyên cảnh giác trong lòng.
Tiết Nhân không quan tâm đến cái nhìn của Lục Duyên, chỉ tiếp tục nói tiếp.
“Về sau Tiết Vượng ra đời, nhìn thấy hắn, ta liền nghĩ tới chính mình. Hắn là thiên thần của ta, ta không hi vọng hắn giống như ta, giống như một con chó hoang gian khổ kiếm ăn, ta muốn cho hắn những gì tốt nhất. Địa vị, tiền bạc, quyền lực, những gì mà tuổi thơ ta không có, ta muốn cho nó hết.”
Đáng tiếc, mẫu thân hắn là người lương thiện. Không ngừng ngăn cản ta dạy dỗ con trai. Thế là ta giết nàng. Điều này cũng khiến cho Tiết Vượng rời xa ta.”
“Tại sao chứ? Hắn là con trai duy nhất của ta, ta đã cho hắn nhũng gì tốt nhất, tại sao hắn không biết quý trọng? Ta rất đau lòng, rất thất vọng. Cho dù như vậy, ta vẫn rất yêu hắn.”
“Ta chôn chặt nỗi thất vọng này ở trong lòng, tiếp tục đuổi theo quyền lực và sức mạnh mà ta muốn. Đáng tiếc thiên phú của ta rất bình thường, dù cho ta có cố gắng thế nào cũng không thể đột phá. Ta không cam tâm! Khụ khụ rồi một người xuất hiện. Hắn cho ta thứ ta muốn, chỉ cần thôn tính linh hồn liền có thể trở nên mạnh mẽ, có chuyện đơn giản thế sao?”
Lục Duyên nghe vậy, đồng tử co rụt lại, lông tơ phía sau nổ cả lên.
Điều này có nghĩa là,tên khốn này là người khống chế bóng đen?!
Mẹ nó thế mà lại là tên khốn này?!
Hại chết tiền thân, cũng suýt chút nữa giết chết hắn!
Lục Duyên càng thêm cảnh giác.
“Hấp thu càng nhiều linh hồn, ta càng trở nên mạnh hơn, nhưng con người cũng thay đổi. Thế mà ta lại muốn giết chết con trai mình.”
Hơi thở Tiết Nhân hết sức yếu ớt, cũng đã không còn sức để nói chuyện.
Hắn nhìn về phía Tiết Vượng trong mắt là vẻ không dám tin.
“Khụ khụ may là còn có ngươi ngăn cản ta. Nếu không, ta sợ mình đã làm điều mình hối hận nhất trong cuộc đời. Cả đời này cả ta đã chịu đựng rất nhiều cực khổ, cũng đã hưởng thụ được rất nhiều. Cũng xem như đáng giá rồi. Chỉ có hắn, con trai của ta, ta hi vọng hắn được sống hạnh phúc, vui vẻ, đừng sống như một con chó hoang.”