Lý Thanh Hòa:
"?"
Nàng đứng bên cạnh, trong lòng hơi ngổn ngang, suýt nữa không nhịn được trực tiếp ấn Lục Duyên xuống đất đánh một trận.
Nàng liên tục hít sâu hai lần, cố bình tĩnh lại.
Lục Duyên nhìn gương mặt Lý Thanh Hòa đỏ bừng, hơi nghi ngờ hỏi:
"Thanh Hòa tỷ, ngươi làm sao vậy? Ngươi khó chịu ở đâu sao?"
Lý Thanh Hòa khó khăn lắm mới nhếch môi cười:
"Ha ha ha...ta không sao, chỉ là quá vui thôi. Duyên đệ thật tốt với ta."
Lục Duyên nói với vẻ mặt chân thành:
"Đây là chuyện ta nên làm."
Vẻ mặt Lý Thanh Hòa đầy cảm động.
Em trai tốt, ngươi chờ lão nương!
Chờ lần này sau khi điều tra ra vật dị hóa, xem bà đây trừng trị ngươi thế nào!
Sau khi ký hợp đồng và trả tiền thuê, Lục Duyên nhận thẻ phòng.
Đợi nhân viên cho thuê phòng rời đi, hắn nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 6 giờ tối.
Xem phòng cũng tốn thời gian phết.
Lục Duyên nhìn về phía Lý Thanh Hòa, vui vẻ đề nghị :
“Thanh Hòa tỷ, mình đi ăn gì trước rồi về xếp hành lý nhé. Phải xong trong hôm nay.”
Lý Thanh Hòa :
“…Sao gấp thế ? Phải xong trong hôm nay sao ?”
Nàng còn nghĩ sẽ được qua đêm ở đó một buổi tối, không cần ra đường làm gì cho mệt nhọc. Ai ngờ đệ đệ quý hóa này lại gấp gáp đến thế, vậy là tối nay nàng phải đến khu ổ chuột à ?
Mệt quá đi thôi !
Lục Duyên thật thà trả lời :
“Đương nhiên rồi ạ, dù gì khu ổ chuột cũng hơi nguy hiểm, dời sớm chừng nào hay chừng đó.”
Lý Thanh Hòa cười đáp :
“Vậy thì nghe lời Duyên đệ đệ.”
“Đi ăn thôi.”
Chung cư họ mới chuyển tới nằm ở vị trí rất tốt, dù cách thương thành Cửu Hồ một khoảng khá xa nhưng bù lại gần một trung tâm mua sắm không nhỏ.
Trong đó có rất nhiều quán ăn.
Vì khá vội nên Lục Duyên dẫn Lý Thanh Hòa vào một quán ăn bình thường ăn cho qua bữa rồi trở lại khu ổ chuột.
Lúc trở lại phòng thuê đã là 7 giờ hơn.
Lục Duyên liếc nhìn Lý Thanh Hòa đang mở cửa, mở lời :
“Thanh Hòa tỷ cần ta giúp sửa soạn đồ đạc không ?”
Lý Thanh Hòa ngẩn ra, sau đó nở nụ cười quyến rũ nhìn Lục Duyên với vẻ ám muội :
“Duyên đệ đệ, nữ nhân có nhiều đồ riêng tư lắm, ngươi vẫn muốn sửa soạn giúp ta à ?”
“…Thôi, ta đi soạn phần mình đây.”
Lục Duyên xoay người về phòng.
Sau khi vào phòng của mình, Lý Thanh Hòa lấy một chiếc máy truyền tin hình lập phương màu đen ra.
Qua một số thao tác, hình chiếu của Phất Lãng Minh hiện ra trên khối lập phương.
“Đại nhân, ngài muốn dặn điều gì ạ ?”
Lý Thanh Hòa hờ hững ra lệnh :
“Tối nay ta sẽ tới muộn một chút, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, không được bỏ qua dấu vết nào.”
Phất Lãng Minh nghệch mặt :
“Ơ ? Đại nhân bận gì sao ạ ?”
Lý Thanh Hòa lạnh lùng lườm hắn :
“Chuyện không nên hỏi đừng hỏi.”
“Vâng !”
Phất Lãng Minh giật mình, không dám hỏi nhiều.
Lý Thanh Hòa cất máy truyền tin đi, bối rối vuốt trán.
Biết vậy tạo ra sự cố gì đó cho mọi người tưởng mình chết rồi cho xong.
Nếu vậy không cần dọn đến tận đây, còn phiền phức thế nữa.
Nhưng nếu nàng giả chết, chắc Duyên đệ đệ sẽ buồn lắm ?
Vẻ ngao ngán hiện lên trrong mắt Lý Thanh Hòa.
Thôi, mất công chút cũng được.
Lý Thanh Hòa không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu soạn hành lý.
…
Lục Duyên cũng về phòng thu xếp đồ đạc.
Đồ của hắn rất ít, chỉ có ba bộ quần áo giặt đi giặt lại đến sờn cả màu, một chiếc laptop cũ kỹ, bộ gara trải giường không biết mua từ đời nào và vài cuốn sách giáo khoa.
Tính tới tính lui, chỉ có laptop là trị giá từ 200 đến 300 đồng.
Vì bình thường chỉ dùng laptop để đăng nhập chiến võng tra thông tin, còn dùng được nên Lục Duyên không tính đổi cái khác.
Trừ mấy cuốn sách, còn lại hắn định vứt hết.
Sửa soạn đồ đạc xong, Lục Duyên gõ cửa Lý Thanh Hòa :
“Thanh Hòa tỷ, xong chưa ?”
“Sắp xong rồi, chờ chút.”
Lý Thanh Hòa nói vọng ra ngoài. Không lâu sau, cửa phòng mở.
Nàng cười nói :
“Ta xếp gọn cả rồi.”
“Đâu ?”
Lục Duyên tò mò thò đầu vào nhìn.
Dáng vẻ này của hắn làm Lý Thanh Hòa thấy hơi buồn cười.
Nàng nhoẻn môi tránh qua một bên, để lộ một cái hộp giấy và một chiếc hành lý.
Lục Duyên nhìn lướt, thấy không nhiều đồ lắm, ít ra thì chừng này đồ đã là rất ít đối với một người con gái rồi.
Hắn cười nói :
“Để ta giữ cho.”
Hắn đi qua, cho hộp giấy và hành lý vào không gian chiến võng.
Lý Thanh Hòa hơi bất ngờ :
“Không gian của chiến sĩ gen đây sao? Thần kỳ thật ! Tiện lắm ấy.”
Lục Duyên bật cười :
“Đúng là có cái này tiện hơn hẳn. Đi thôi.”
Hai người ra ngoài phòng cho thuê, Lục Duyên ngoái đầu nhìn thoáng qua cánh cửa vừa đóng.
Ở đây gần một năm, hôm nay xem như nói lời từ biệt với cuộc sống ở khu ổ chuột rồi.
Họ rời khỏi khu chung cư vào lúc hơn 8 giờ tối, đường phố lúc này không một bóng người.
Có lẽ vì hai vụ nổ vừa diễn ra nên ngay cả những tên côn đồ lang thang và một vài người đi đường đều không thấy bóng dáng đâu.
Lục Duyên gọi một chiếc taxi lơ lửng không người rồi lên xe cùng Lý Thanh Hòa. Hai người đến chung cư mới tên là Tử Trúc.
"Thanh Hòa tỷ, chúng ta đi mua gara trải giường và đồ súc miệng, rửa mặt đã nhé?"
Sau khi xuống xe, hắn hỏi Lý Thanh Hòa.