Tư Thính Vũ lắc đầu: “Ngươi là học sinh của ta, tất nhiên ta phải dạy bảo ngươi thật tốt, chỉ cần ngươi không truyền bá linh kỹ ra ngoài, vậy thì sẽ không có ảnh hưởng gì. Sao nào? Ngươi không bằng lòng học sao?” “Đương nhiên là bằng lòng rồi!” Lục Duyên gật đầu, nếu như Tư Thính Vũ đã nói không có ảnh hưởng gì, vậy Lục Duyên đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn nói đầy chân thành: “Cảm ơn đạo sư.” Trên mặt Tư Thính Vũ tràn đầy tươi cười: “Đi thôi, xuống phòng tu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.