Nàng mặc áo choàng trắng có chút suy yếu, nói:
"Các ngươi để ta ở lại đây đi, dắt ta theo sẽ chỉ khiến tốc độ của các ngươi chậm hơn thôi, hơn nữa cũng dễ bị lộ. Ta có thể ở lại đây cầm chân họ, hai người các ngươi có thể có hy vọng chạy thoát."
Nghe thế, Lâm Tịch Tịch khẽ nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Alice! Ngươi nói ngu ngốc gì thế? Chúng ta là một đội, sao có thể vứt bỏ đồng đội của mình mà chạy trốn được chứ? Không được phép nói lời này nữa!"
Thiếu nữ tóc đen cũng gật đầu lia lịa:
"Đúng đó Alice, Tịch Tịch nói không sai, chúng ta chính là một nhóm, làm sao có thể vứt bỏ đồng đội được? Cùng lắm thì cùng nhau chết."
"Nhưng mà..."
Alice còn muốn nói gì đó, Lâm Tịch Tịch phía này đã cắt lời:
"Không có nhưng nhị gì hết! Ngươi có sức để nói mấy lời này thì chi bằng cố gắng hồi phục lại đi."
Alice trầm mặc, khẽ gật đầu.
Lâm Tịch Tịch thoáng nhìn qua dáng vẻ càng lúc càng yếu của Alice, nói:
"Ta cõng ngươi. Như vậy sẽ chạy nhanh được một chút."
Alice ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghiêm túc của Lâm Tịch Tịch lại im lặng, gật đầu một cái.
Lâm Tịch Tịch cõng Alice lên, cả ba cùng tiếp tục di chuyển.
Đúng lúc này, ở bên trái con hẻm cách đó không xe đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
"Qua bên kia xem thử có người hay không?"
Âm thanh lãnh đạm vang lên, đồng tử của ba người Lâm Tịch Tịch đều co rụt lại.
Lâm Tịch Tịch im lặng không phát ra một tiếng động, đưa tay chỉ về phía bên phải hẻm nhỏ ra dấu, thiếu nữ tóc đen lập tức gật đầu.
Họ di chuyển không một tiếng động về hướng ngược lại, tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu, cả đám lại đụng phải âm thanh của chiến sĩ gen, lại lần nữa thay đổi phương hướng.
Sau một lúc liên tục di chuyển, họ nhận ra không gian di chuyển của mình càng lúc càng thu hẹp lại.
Cả ba liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra một vẻ tuyệt vọng.
Thiếu nữ tóc đen nói:
"Chỗ này của chúng ta vẫn cách chỗ của nàng chủ một đoạn đường, nàng chủ vốn dĩ không thể tới được chỗ của chúng ta, lân cận còn có ai nữa không? Nếu không thì chúng ta thật sự tiêu rồi."
"Có người cũng vô ích, kẻ địch chỗ này mạnh như vậy, có tới cũng là chịu chết thôi."
Nghe thế, thiếu nữ tóc đen gật đầu không phản bác, nàng vẫn có chút không cam lòng nói:
"Lẽ nào cứ chờ chết ở chỗ này sao?"
Lúc này, thiếu nữ tóc đen nghĩ tới gì đó, ánh mắt lại sáng rực:
"Đúng rồi, không phải nàng chủ trước đó có nói có một kẻ tên là Lôi Phong đi theo chúng ta, thực lực rất mạnh sao? Có cần hỏi nàng chủ thử hắn ta đang ở đâu không? Nếu như ở gần đây thì bảo hắn tới cứu chúng ta?"
Nghe thiếu nữ tóc đen nói thế, Lâm Tịch Tịch có hơi do dự.
Bình tĩnh mà cân nhắc thì nàng vẫn còn rất cảnh giác với người đàn ông đầu tiên gia nhập vào đội của họ.
Dù sao thì nàng chủ là người suy nghĩ đơn giản, quá dễ bị người khác lừa gạt.
Nhưng mà trước tình huống khẩn cấp hiện tại, nàng cũng không kịp nghĩ tới mấy chuyện đó.
Lâm Tịch Tịch cắng răng một cái, gật đầu nói:
"Được, ta liên lạc với nàng chủ!"
...
Sau khi Lục Duyên gặp Dạ Dạ xong thì cũng đã chạy nửa ngày trời.
Dựa vào tốc độ di chuyển hiện tại của hắn, khoảng cách với Amy đã không còn xa nữa.
Đúng lúc này, quả cầu thông tin sáng rực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Amy xuất hiện bên trong quả cầu thông tin.
"Amy, sao thế?"
Lục Duyên thấy vẻ mặ lo lắng của Amy liền khẽ cau mày, hỏi.
Amy bặm môi, nói:
"Tịch Tịch và hai người đồng đội khác của ta đang bị truy sát! Bây giờ ta không đuổi kịp tới đó, Lôi Phong, ngươi ở đó khá gần, ngươi qua xem thử có thể cứu được họ hay không?"
Lục Duyên hơi nhíu mày:
"Địa chỉ ở đâu?"
"Ta gửi qua cho ngươi."
Amy truyền qua một tọa độ.
Lục Duyên ngó nhìn một chút, phát hiện vị trí của hắn quả thật cách chỗ đó khá gần.
Nếu như hắn bộc phát toàn lực thì còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ sẽ qua tới.
Hắn nói với Amy:
"Ngươi đừng lo lắng quá, ta qua đó xem thử."
"Ừm ừm ừm, cám ơn ngươi, Lôi Phong."
Vẻ lo lắng trên mặt Amy bớt đi được một chút.
Lục Duyên nở nụ cười, bạo phát toàn bộ tốc độ hóa thành một luồng ánh sáng, vọt thẳng về vị trí mà Amy đã gửi tọa độ.
Dựa vào tốc độ của hắn, cơ thể toát ra một luồng gió cực mạnh, cả con đường được phủ bởi trận cuồng phong đó.
...
Trên đường phố, một đội thủ vệ cơ giới đang đi tuần, ở chỗ quẹo cách con hẻm không xa là hai người tinh linh đang nhìn vào thủ vệ cơ giới, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
"Sao hả? Làm không?"
"Làm thì nhất định là muốn làm rồi đó, vấn đề là làm như thế nào? Chúng ta chỉ có hai người, thực lực không tính là mạnh lắm, phải nghĩ kế hoạch thật kỹ lưỡng, quan trọng nhất là lân cận không có ai, tránh để có lão đại nào đó đi ngang qua giết chết."
"Vâng, lão đại, ngươi định đoạt đi!"
Thực lực của hai người đàn ông tinh linh cũng chỉ là tinh nhuệ cao cấp bậc một mà thôi.