Sắc mặt Bạch Lân chợt cứng lại, hắn ta nghiến răng nghiến lợi:
“Ta không thua công chúa Thiên Minh! Chẳng qua do bọn chúng có thể tiến vào trung tâm Phù Không thành trước ta vài giờ thôi!”
Người đàn ông anh tuấn chợt dừng lại, nhìn Bạch Lân với ánh mắt nghi ngờ:
“Vào trung tâm Phù Không thành trước?”
“Đúng vậy! Công chúa Thiên Minh đã hợp tác với hai lãnh chúa loài người. Một trong số đó lấy được bảo vật đặc biệt có thể điều khiển sinh mệnh cơ giới, còn thu hoạch được phi hành khí có thể bay! Hai bên liên thủ tiến vào trung tâm Phù Không thành trước thời hạn! Nếu không phải chậm hơn bọn chúng vài giờ thì ta đã không thua!”
Người đàn ông anh tuấn nghe Bạch Lân giải thích, mắt hơi nheo lại, khẽ lóe lên tia sáng:
“Bảo vật đặc biệt khống chế sinh mệnh cơ giới? Có thể điều khiển sinh mệnh cơ giới ở cấp độ nào?”
Bạch Lân ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hình như có thể điều khiển lãnh chúa trung cấp bậc hai, còn cấp cao hơn sẽ không có tác dụng.”
Người đàn ông anh tuấn khẽ lắc đầu:
“Đáng tiếc, nếu như cao cấp hơn một chút thì khi đối mặt với tộc cơ giới cũng có thể làm được rất nhiều việc.”
Với sức mạnh của mình, ông ta có thể tiêu diệt vô số sinh linh cấp hai chỉ với một ý nghĩ.
Dù có bảo vật đặc biệt như vậy thì cũng vô dụng với ông ta.
Sau đó, ông ta khẽ nói:
“May mắn cũng là một phần của sức mạnh, thua chính là thua, không dám thừa nhận thì sau này làm sao thắng lại được? Thất bại không có gì đáng sợ, đáng sợ là ngươi không có can đảm để thừa nhận thất bại.”
Bạch Lân dừng lại, cúi đầu thật sâu:
“Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ thắng.”
Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừ.”
Cơ thể ông ta hóa thành một đám sương mù trắng xóa rồi từ từ tiêu tán.
Trong khi đó, ở một hướng khác, có một Lục Ma tinh cách Đại Khải tinh hàng trăm nghìn năm ánh sáng.
Trong Lục Ma tinh có những hồ nước màu xanh lục kì quái cùng những chất khí màu lục lơ lửng trên không trung.
Đất đai cằn cỗi và nứt nẻ.
Trong một cung điện có vẻ ngoài thô kệch dưới lòng đất, một tia sáng trắng lóe lên, cơ thể của Barton xuất hiện trong một căn phòng chứa đầy đầu lâu của đủ các con thú khổng lồ khác nhau.
Khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt hắn ta đầy sự hung ác.
Giây tiếp theo, trên người hắn ta chợt bùng lên ngọn lửa màu máu.
Bùm!
Chiếc rìu chiến xuất hiện trong tay, hắn ta chém vỡ một đầu lâu của một con bò khổng lồ.
“A! Nhân loại đáng chết! Dạ Vương đáng chết! Sớm muộn gì lão tử cũng sẽ giết chết các ngươi!”
Barton tức giận gầm lên.
Đúng lúc này, thân thể của hắn ta như bị sức nặng kinh người đè xuống đất, cả người nằm rạp trên mặt đất, mặt đất lún xuống vài centimet, tạo thành một cái hố nông.
Bùm!
Cánh cửa bằng đá của căn phòng biến thành cát bụi, một lục ma mặc một bộ giáp xương hung dữ bước vào.
Đôi mắt đẫm máu liếc nhìn Barton đang nằm sõng soài trên mặt đất, ông ta cất giọng nói khàn khàn:
“Phế vật! Thế mà lại chết ở Khởi Nguyên Chi Địa, còn chết ở trong di tích cơ giới Aiur nữa chứ.”
Trong mắt ông ta lóe lên một tia máu, rồi “bùm” một tiếng, cơ thể của Barton lại chìm xuống sâu hơn.
Mặt mày Barton tái mét, xương toàn thân kêu răng rắc, miệng phun ra một ngụm máu.
Nhưng vẻ mặt hắn ta vẫn dữ tợn như cũ, ánh mắt hung tàn, hàm răng nghiến chặt.
Lục Ma mắt như máu lặng lẽ nhìn Barton, sau một hồi im lặng, ông ta khịt mũi lạnh lùng:
“Rác rưởi! Thời gian này hãy tu luyện chăm chỉ, lần sau đánh lại!”
Nói rồi, ông ta xoay người rời đi, để lại một nguồn sáng màu vàng.
Trong nguồn sáng có những dòng kỳ lạ chảy ra.
Gen siêu phàm cấp vương giả.
Sau khi Lục Ma rời đi, áp lực trên người Barton biến mất, hắn ta ho ra vài ngụm máu, lặng lẽ leo ra khỏi hố sâu, bò tới và nắm lấy ánh sáng vàng, khuôn mặt nhuốm máu hung tợn như một ác quỷ.
Cùng lúc đó, ngày cuối cùng trong di tích cơ giới Aiur cuối cùng cũng kết thúc.
Toàn bộ di tích cơ giới Aiur chớp nháy những ánh sáng trắng.
Vào lúc này, tất cả mọi người trong di tích cơ giới Aiur, dù tu vi ra sao, dù quang môn ban đầu đã được khôi phục hoàn toàn hay chưa, dưới ánh sáng trắng, tất cả quang môn của họ đều hoàn toàn khôi phục.
Giây tiếp theo, một sức hút mạnh mẽ ập đến, đẩy họ ra khỏi di tích và ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa.
Ba người nhóm Lục Duyên đang bước ra từ tòa nhà cao tám nghìn mét cũng cảm nhận được sức hút này.
Khuôn mặt của cả ba người khẽ thay đổi, Amy có chút tiếc nuối:
“Di tích đã đến giờ rồi sao? Nhanh vậy.”
Dạ Dạ cũng gật đầu:
“Ừ.”
Lục Duyên nở nụ cười:
“Xem ra chúng ta phải ra ngoài hết rồi.”
Amy chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Lục Duyên:
“Vẫn còn một ít tài nguyên chưa phân chia, đợi lần sau tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa rồi chia sau vậy.”
Dạ Dạ nhẹ giọng nói:
“Lần tới tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, chúng ta hãy tập hợp ở Bạch Vân thành.”