Sau khi quá trình rèn luyện khả năng khống chế cơ giới hoàn tất, sương trắng tràn ra, để lộ xiềng xích gen.
Nhưng Lục Duyên lại ngây người khi nhìn thấy nó.
Phải biết rằng, kể cả lần hắn đột phá cấp hai trước đó cũng chỉ ghi được một gen cấp mục đầu và một gen cấp thủ lĩnh, xiềng xích gen thì khoảng tám mảnh, đây còn tính là ít đối với thiên phú siêu phàm của bản thân Lục Duyên.
Nhưng giờ thì sao?
Lục Duyên có đến ba gen lãnh chúa đột phá cấp ba mà xiềng xích gen lại chỉ có chín mảnh.
Chỉ có chín mảnh!
Lục Duyên cứ tưởng tối thiểu cũng là mười, không ngờ ít như vậy.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Lục Duyên.
Hắn nhíu mày, sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, trợn to hai mắt.
Chẳng lẽ là vì sinh mệnh hắn đã thăng hoa lúc hộp tiến hóa có tiến triển?
Nếu không thì Lục Duyên chẳng còn cách nào khác để giải thích vì sao lại ít đến như vậy.
Có điều ít xiềng xích gen cũng là chuyện tốt với Lục Duyên.
Ít ra thì số tài nguyên hắn cần dùng để phá vỡ xiềng xích gen sẽ ít đi rất nhiều.
Chỉ cần một lọ dịch gen tiến hóa cấp hai là có thể đột phá rồi.
Vì chỉ còn chưa đến một ngày nữa là phải rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, cộng thêm thời gian qua tu luyện quá mệt mỏi nên Lục Duyên để mình được nghỉ ngơi.
Hắn rời khỏi phòng tu luyện, nhắn tin cho Amy:
"Tiểu Amy, đang làm gì đó?"
Không lâu sau, Amy trả lời:
"Mới vừa vào Khởi Nguyên Chi Địa đây, tên siêu lừa đảo nhà ngươi tìm bổn tiểu thư làm gì?"
Lục Duyên bật cười:
"Rủ đi chơi chứ gì, có muốn vào bar một lát không?"
Amy:
"Linh Linh nói ai đi bar cũng là người xấu! Đi bar sẽ mang thai! Ta không đi với ngươi đâu!"
Lục Duyên hết hồn, ngập ngừng nghĩ cách phản bác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhận ra lời Amy nói xét về khía cạnh nào đó đúng là không có gì sai. Đi bar rất dễ có thai.
Nhưng Lục Duyên có thể khẳng định suy nghĩ của Vương Linh Linh và mình hoàn toàn khác nhau.
Nói đến chuyện đùa nắm tay sẽ mang thai đi, lúc trước Lục Duyên từng kiếm dịp hỏi Vương Linh Linh rồi.
Kết quả lại là mẹ của Amy và Vương Linh Linh cùng nhau lừa Amy.
Ngay cả những gì Amy có thể tìm thấy trên mạng đều bị nhà đặc biệt mở mạng cục bộ, toàn bộ kiến thức trên đó đều là kiểu chỉ cần nắm tay thôi cũng có thai.
Lục Duyên lúc đó kiểu: Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.
Thảo nào có lần hắn hỏi đã tra trên mạng nắm tay có thể mang thai không chưa, Amy trả lời đã tra rồi một cách chắc nịch.
Hóa ra không phải Amy sai mà là cả Thiên La phủ đều khiến suy nghĩ của nàng trở nên lệch lạc.
Ai mà chịu cho nổi?
Tuy nhiên, sau đó, Vương Linh Linh nói với Lục Duyên rằng nay Amy đã lớn, có thể từ từ tiết lộ sự thật cho nàng biết.
Lúc ấy, Lục Duyên chỉ giơ ngón cái với Vương Linh Linh và nói "cao tay".
Hắn cứ tưởng mình lừa Amy cũng gọi là đỉnh rồi, không ngờ đến khi Vương Linh Linh và mẹ nàng ra tay thì phải gọi họ bằng cụ luôn.
Amy tiếp tục nhắn tin với Lục Duyên:
"Nhưng thay vào đó mình đi công viên chơi cũng được."
Lục Duyên nhướng mày:
"Được thôi, ta đến đón ngươi!"
Dù sao giờ cũng không tu luyện, hắn đi đâu cũng được.
Lục Duyên lấy Hắc Hùng số một ra ngay giữa đường phố.
Hắc Hùng số một trôi lơ lửng trên không trung, nhiều người đi đường ngang qua đều trợn trừng mắt quay sang nhìn.
Vẻ mặt họ đầy hâm mộ.
Nhìn là biết chiếc phi hành khí này không phải hạng tầm thường. Chủ nhân của một chiếc phi hành khí xịn xò thế này là người ta mà không phải mình, ai mà không ghen tỵ cho được.
Lục Duyên nhìn Hắc Hùng số một, suy nghĩ nên cho nó tiến hóa lúc nào.
Hắn vẫn chưa cho thứ gì tiến hóa sau khi hộp tiến hóa được nâng cấp.
Cũng phải thôi, hiện giờ hắn bận rộn tu luyện, linh tinh đều dồn hết vào việc tiến hóa, chẳng còn lại bao nhiêu.
Lục Duyên ngồi lên Hắc Hùng số một. Chiếc phi hành khí hóa thành tia sáng bay về phía Thiên La phủ.
Không lâu sau, Hắc Hùng số một dừng trước cổng biệt phủ.
Trước đây Lục Duyên đã đến Thiên La phủ mấy lần, bảo vệ canh cổng đều biết hắn.
Thấy Lục Duyên xuống, hai bảo vệ vội vàng kính cẩn chào:
"Lục công tử."
Lục Duyên gật đầu, đi thẳng vào trong mà không bị hai bảo vệ ngăn cản.
Vương Linh Linh đã tự mình thông báo với họ rằng hắn có thể đặt chân vào Thiên La phủ bất cứ lúc nào.
Vào phủ, Lục Duyên quen cửa quen nẻo đến tiểu viện mà Amy đang ở.
Gõ cửa, cửa phòng mở, là Vương Linh Linh.
Nàng thấy Lục Duyên bèn mỉm cười:
"Lục Duyên, ngươi tìm tiểu thư sao? Vào đi."
"Ừm. Ngươi không tu luyện à Linh Linh?"
Kể từ khi trò chuyện với Vương Linh Linh, nghe nàng kể về cảnh tất cả mọi người hùa nhau lừa Amy, Lục Duyên có hơi ám ảnh với nụ cười dịu dàng của nàng.
Bụng dạ cô nàng này đen như mực vậy.
Nếu có thể, Lục Duyên thật sự không muốn ở riêng một mình với Vương Linh Linh, chủ yếu là sợ bị cô nàng này lừa một cú đau điếng.
"Mới tu luyện xong đây."
Vương Linh Linh cười híp mắt, hỏi:
"Sao cứ thấy có vẻ Lục Duyên đang nghĩ đến chuyện gì hơi bậy thế nhờ?"
Nụ cười trên mặt Lục Duyên cứng đờ:
"Làm gì có? Không có đâu! Phải rồi, Amy đâu?"
"Tiểu thư sắp ra đây."
Không lâu sau, Amy mở cửa, tung tăng đi ra.