Sau khi nhóm chiến sĩ gen đầu tiên kia chết xong, đây hẳn là hai tên xếp cuối cùng trong nhóm đó.
Nhưng nhờ có thái độ dè chừng và hành động cẩn thận từng li từng tí, cho nên họ vẫn còn sống cho tới bây giờ.
Hai người tinh linh cũng dự tính tới điểm kết thúc của di tích rồi.
Mục tiêu bây giờ của họ là thủ vệ cơ giới trên đường phố.
"Chúng ta hãy xem thử xung quanh gần đây có những người khác hay không đã."
"Được!"
Ngay lúc cả hai đang định đi xem xét tình hình xung quanh trước, một tiếng nổ lại đột ngột vang lên rền trời.
Sau đó, họ thấy một tên loài người dáng dấp vô cùng tuấn tú từ phía xa vọt tới, ngay lập tức tất cả những thủ vệ cơ giới đều được bật chế độ phòng ngự.
Họ nhấc súng chĩa về phía của Lục Duyên.
Nhưng mà họ còn chưa kịp nổ súng, tên loài người đó đã trực tiếp tông vào họ.
Rầm rầm rầm!
Những tiếng nổ rền trời vang lên, lần lượt từng thủ vệ cơ giới cao khoảng hai mét đều bị hất ngược văng ra bên ngoài, trên không trung còn thấy vài cánh tay và chân bị gãy của đám cơ giới, cùng một vài linh kiện khác nữa.
Rất nhanh sau đó, tên loài người đó biến mất ở cuối đường, bỏ lại trên đất là một đống sắt vụn của đám thủ vệ cơ giới.
Hai người đàn ông tinh linh:
"???"
Họ đưa mắt nhìn nhau, mù mịt không rõ.
Thấy xung quanh đám thủ vệ cơ giới hiện lên luồng ánh sáng, hai người ở đây vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Vừa...Vừa nãy đã xảy ra gì vậy?"
"Hình như ta thấy có một tên loài người...Hay là một tinh linh chạy qua đây nhỉ?"
"...Vậy không phải ảo giác sao? Ta còn tưởng rằng ta nhìn nhầm!"
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ:
"Vậy rốt cuộc là quái vật gì thế? Chỉ là chạy ngang qua thôi đã đụng nát hết những thủ vệ cơ giới này rồi! Quá là kinh khủng mà!"
Tên tinh linh còn lại cũng gật đầu tán thành.
Nên biết trước một đám thủ vệ cơ giới như này, nếu họ muốn giết chết toàn bộ thì cần phải tốn khá nhiều thời gian, thậm chí là có thể sẽ phải đánh đổi to lớn.
Không ngờ, hiện tại lại có người chỉ đụng vào thôi đã khiến thủ vệ cơ giới nát bét?!
Đội thủ vệ cơ giới này là được làm từ giấy sao?
Người với người lại cách nhau một khoảng chênh lệch lớn như này, thật sự khiến họ cảm thấy quá mức tuyệt vọng.
…
Năm người Carman cao lớn đứng bên ngoài hệ thống ngõ hẻm phức tạp, lặng lẽ quan sát khu vực này.
Người đứng đầu là một tên Carman cao gần bốn mét, mặc áo giáp trắng.
Bên người hắn ta là một thanh kiếm màu tím vàng dài hơn ba mét.
Hai bên là hai tên Carman khác.
Người Carman đứng đầu tỏ vẻ thờ ơ, chậm rãi mở miệng:
“Còn bao lâu nữa mới kết thúc?”
Nghe vậy, người Carman mặc áo choàng, tay cầm cây quyền trượng màu tím bên cạnh hắn ta nói:
“Điện hạ, bên trong chỉ còn mười một con chuột thôi, chắc sẽ không lâu đâu. Người của chúng ta đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm rồi.”
Tên Carman cao lớn gật đầu, trên mặt mang theo chút vẻ lạnh lùng:
“Tuy rằng tài nguyên bị lũ chuột nhắt này cướp đi chỉ là một phần không đáng kể, nhưng đều là đồ của bản điện hạ. Nếu như bản điện hạ không cho thì ai dám lấy trộm? Muốn lấy thì phải đánh đổi bằng mạng sống của mình.”
Lúc này, người Carman cầm quyền trượng bên cạnh chợt dừng lại, liếc nhìn thủy tinh truyền tin rồi nói:
“Điện hạ, đã săn được thêm hai người nữa, là hai người đầu chó.”
“Ừm.”
Carman cao lớn gật đầu rồi không nói gì nữa.
Bên trong khu hẻm phức tạp.
Sắc mặt ba người nhóm Lâm Tịch Tịch càng thêm tái nhợt, trán không ngừng đổ mồ hôi, thể lực đã suy kiệt nghiêm trọng.
Cô gái tóc nâu tỏ vẻ đau khổ:
“Số lần chạm trán với những kẻ truy đuổi ngày càng nhiều. Phạm vi để chúng ta lẩn trốn đã không còn bao nhiêu nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ không trốn thoát.”
Lâm Tịch Tịch cõng Alice, vẻ mặt có chút lạnh lùng nói:
“Cùng lắm thì liều với họ một phen! Nếu cố hết sức, chúng ta vẫn có thể giết một hai tiểu đội của họ!”
Nghe vậy, cô gái tóc đen lẩm bẩm:
“Ta còn chưa muốn chết mà...”
Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Lâm Tịch Tịch, nàng ta vội vàng nói tiếp:
“Đương nhiên, nếu thật sự tới giai đoạn đó thì ta nhất định sẽ liều mạng!”
Nàng ta vừa nói xong bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Tìm thấy con mồi rồi! Ở đó! Ba con người!”
Ba người nhóm Lâm Tịch Tịch mặt mày biến sắc, khi quay lại, họ thấy bốn chiến binh Carman đang vui mừng nhìn họ.
“Chết rồi!”
Lâm Tịch Tịch nghiến răng, trong tay xuất hiện một cây cung dài, trên dây cung có ngưng tụ một mũi tên ánh sáng màu trắng.
Nàng kéo cung tên. Quang tiễn màu trắng hóa thành một luồng ánh sáng, bắn về phía người Carman ở ngay trước con hẻm.
Khuôn mặt của người Carman ở phía trước thay đổi, đao chiến trong tay hắn ta chém về phía quang tiễn màu trắng.
Bùm!
Cơ thể người Carman bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại chặn con đường của ba người.
“Đi!”
Ba người nhóm Lâm Tịch Tịch lại đi vào mấy con hẻm khác.
“Chết tiệt! Đuổi theo!”
Sắc mặt ba người Carman còn lại chợt thay đổi, họ cầm đao vượt qua người Carman đã ngã và tiếp tục đuổi theo nhóm ba người Lâm Tịch Tịch.
Cảm nhận được khí tức phía sau, sắc mặt ba người nhóm Lâm Tịch Tịch trở nên khó coi. Họ vắt kiệt thể lực không còn nhiều của mình, nhanh chóng xuyên qua con hẻm, cố gắng thoát khỏi những kẻ truy đuổi phía sau.