Hắn xoay thắt lưng, vung tay, đấm ra một quyền, đánh thẳng vào ngực của Tiểu Hổ.
Quyền phong vang lên vù vù.
Tiểu Hổ cảm nhận được quyền phong của Lục Duyên, nụ cười ngây ngô trên mặt cứng đờ.
Hai tay hắn ép xuống mạnh mẽ, chắn trước nắm đấm của Lục Duyên.
Ầm!
Hai tay Tiểu Hổ bị một quyền kia đánh thẳng vào ngực mình, mặt hắn biến sắc, thân thể lùi về sau liên tục, thiếu chút nữa là ngã khỏi lôi đài.
Đau đớn kịch liệt kia khiến sắc mặt Tiểu Hổ thay đổi, có chút tái đi.
Hắn ngẩng đầu, có chút khiếp sợ nhìn Lục Duyên, rất lâu sau cũng không nói .
Đột nhiên tiếng cười phía dưới im bặt, mọi người nhìn vào Lục Duyên đang xoay cổ tay, sau đó lại nhìn Tiểu Hổ đang ôm ngực, ngơ ngác nhìn nhau.
"Tên...Tên giá đỗ mà lại mạnh mẽ như vậy sao?”
"Là giả phải không? Tên ẻo lả này sao lại có sức mạnh như vậy? Quyền phong kia...Cũng này nọ phết nha!”
“......”
Lúc này Phất Lãng Minh mới nhếch miệng cười, hắn mở miệng nói:
"Tiểu Hổ, quên mất không nói, thằng nhóc này là một chiến sĩ gen, Tiểu Hổ, nếu như ngươi không muốn bị đánh đến nằm liệt trên giường, vẫn nên thể hiện chút thực lực đi."
Tiểu Hổ:
"????”
Hắn ngây thơ nhìn vào gương mặt tươi cười của Phất Lãng Minh, khóc không ra nước mắt nói:
"Chiến sĩ gen?! Minh ca, sao ngươi không nói sớm?!”
Những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lục Duyên thay đổi.
"Vậy mà lại mà một chiến sĩ gen...chẳng trách.”
"Nếu là chiến sĩ gen vậy thì có được sức mạnh như vậy cũng là điều dễ hiểu."
Phải biết rằng số lượng chiến sĩ gen vốn rất ít, ở trong khu dân nghèo thế này lại càng thêm thưa thớt, hiếm có.
Có thể gặp được chiến sĩ gen ở chỗ này quả thực hiếm lạ như trông thấy một con gấu trúc lớn.
Cả đám người xem trận đấu đều đang đánh giá Lục Duyên, vẻ mặt đầy tò mò.
Lục Duyên nhìn Tiểu Hổ xoa ngực, sắc mặt dần dần thay đổi, cười nói:
"Yên tâm đi, nếu như đánh gục ngươi, ta cũng sẽ không chi tiền thuốc men đâu."
Tiểu Hổ nhếch miệng:
"Giá đỗ này, xem thường ngươi mất rồi. Thế nhưng chắc ngươi cũng không phải là chiến sĩ gen quá mạnh mẽ nhỉ? Với sức mạnh thế này cũng chẳng mạnh hơn ta đâu.”
Nói xong, hắn vọt lên phía trước, nhắm thẳng vào Lục Duyên.
“Vậy ta đây sẽ cho ngươi xem chênh lệch về mặt kỹ xảo!”
Nắm đấm, chân, khuỷu tay, đầu gối...
Mỗi một bộ phận của Tiểu Hổ đều như biến thành vũ khí, phát động tấn công như cuồng phong vũ bão về phía Lục Duyên.
Một ngày trước, Lục Duyên cũng chưa từng đánh đấm.
Tuy rằng học quân thể quyền được một ngày, nhưng kinh nghiệm thực chiến dường như bằng không, đối mặt với công kích như cuồng phong bạo vũ, đồng tử hắn chợt co rút lại, chỉ có thể ngăn cản không ngừng.
Trong lúc nhất thời, hắn chật vật mà lùi về phía sau liên tục.
Cũng may sau khi hắn tu luyện, sức mạnh đã tăng lên rất nhiều, đã không quá chênh lệch với Tiểu Hổ thường xuyên luyện tập, hơn nữa chỉ e là sức mạnh tinh thần của hắn đã hơn Tiểu Hổ một chút, hắn có thể nhạy bén cảm nhân được đường tấn công của Tiểu Hổ.
Tuy rằng chật vật, đôi khi còn có thể trúng một quyền, nhưng miễn cưỡng thì vẫn ngăn cản được.
Bang bang!!
Tiếng quyền cước va chạm đầy nặng nề vang vọng, song phương chiến đấu kịch liệt khiến người vây xem ở dưới đài cũng tập trung quan sát.
Giằng co chiến đấu một hồi, đột nhiên Lục Duyên nghiêng bước tránh được đòn khuỷu tay của Tiểu Hổ, sau đó nâng đầu gối thúc vào sườn bụng Tiểu Hổ.
Sắc mặt Tiểu Hổ trắng bệch, lùi liên tục về phía sau vài bước.
Đám người đứng xem phía dưới mở tròn hai mắt.
“Thế mà có thể phản kích được sao?!”
“Đúng vậy, sức mạnh và tốc độ của thằng nhóc này cũng không khác với Tiểu Hổ là bao, thế nhưng kỹ xảo với kinh nghiệm lại kém xa, lúc trước vẫn còn bị Tiểu Hổ áp chế, bây giờ mới qua được bao lâu lại có thể phản kích được?”
"Đây là chiến sĩ gen sao? Biến thái quá đấy!”
Lúc trước những người vây xem này đều gọi Lục Duyên là tên ẻo lả, rau giá đỗ, sau khi chiến đấu, bọn họ cũng đổi giọng, không gọi như vậy nữa.
Thực lực mà Lục Duyên thể hiện đủ để khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.
Phất Lãng Minh vẫn luôn chú ý đến Lục Duyên.
Sau lần phản kích đầu tiên của Lục Duyên, hắn trợn trừng hai mắt, nhếch miệng, lẩm bẩm:
“Khả năng học tập và thích nghi quá khủng khiếp! Đây là trực giác chiến đấu bẩm sinh phải không?! Hơn nữa thiên phú kinh khủng kia. Rốt cuộc Thanh Hoà đại nhân đã tìm phải con quái vật gì vậy?! Chỉ sợ thứ này còn có thể so sánh với học sinh trực hệ của chính phủ ý chứ? Sao khu dân nghèo lại có thể con quái vật như này xuất hiện?! Đùa ta đấy à?”
Hắn nhìn Lục Duyên chuyển động thân thể, ánh mắt chớp động:
“Không được, ông đây nhất định phải lôi kéo hắn về phe của ông! Đợi lát nữa ông đây sẽ đi nói với đại nhân!”
Khi trận chiến tiếp diễn, Lục Duyên phản kích càng ngày càng mãnh liệt.
Từ việc bị Tiểu Hổ dùng kinh nghiệm phong phú và kỹ xảo để chèn ép, dần dần, Lục Duyên ngày càng thuần thục quân thể quyền, bắt đầu tránh né rồi phản kích.
Đến bây giờ, Tiểu Hổ đánh Lục Duyên, Lục Duyên đã có thể phản kích một chút.
Đây chắc chắn là một sự tiến bộ to lớn.