Thời gian bắt đầu là 7 ngày sau.
Lục Duyên chạy trong rừng sâu với Amy. Ngay lúc này, hai người nhìn thấy ánh sáng phía trước trở nên sáng hơn rất nhiều. Mắt Lục Duyên sáng rực, nhìn tia sáng ở cái cây phía xa, cười nói:
“Phía trước chắc là bên ngoài Mê Vụ.”
Amy kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói:
“Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi, bổn tiểu thư mệt thấy bà!”
Lục Duyên cạn lời liếc Amy.
Cô nàng này giống với Dạ Dạ, đều như kiểu mang theo cái nhà nhỏ khi đi du lịch vậy.
Mệt con khỉ.
Đâu như hắn, nơi ở là một cái lều dựng tạm.
Rất nhanh, ánh sáng dần hiện ra trước mắt họ, cảnh sắc trước mặt không phải là rừng cây âm u mà là một bình nguyên. Bình nguyên nhìn như vô tận, chân trời có một tòa thành cực lớn tọa lạc.
“Là Thiên La thành! Cuối cùng cũng đến rồi! Yeah!”
Amy hoan hô.
Lục Duyên nhìn về phía tòa thành to lớn không thấy ranh giới đâu kia, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“To thật đấy, lớn hơn Sa Nham thành nhiều.”
Amy hơi đắc ý:
“Đương nhiên, Thiên La thành rộng mấy trăm kilomet cơ mà.”
Nàng ta vội vàng nói:
“Đi mau đi mau, vào Thiên La thành bổn tiểu thư sẽ dẫn ngươi đi gặp mẹ của ta. Bà ấy còn bảo là muốn báo đáp ngươi nữa.”
Lục Duyên ngây ra:
“Mẹ của ngươi?”
Mẹ của Amy, thế thì chẳng phải là người của gia tộc Algebi sao?
Không ngờ lại gặp được bà ấy.
“Ừ, mẹ ta muốn bảo ngươi gia nhập Thiên La thành của bọn ta, ngươi nghĩ sao? Muốn hay không?”
Amy mong đợi nhìn Lục Duyên.
“Gia nhập Thiên La thành? Ý gì?”
“Ý là vào đội an ninh ấy hoặc là vào quân đội Thiên La, hoặc nữa là đội Mạo Hiểm Thiên La. Những đội này thường có mức thù lao rất phong phú đấy.”
Amy đắc ý, hai tay chống nạnh:
“Giống như bổn tiểu thư đây, đến lúc đó phải dẫn đầu một đội quân Mạo Hiểm lớn mạnh đi tìm các loại châu báu!”
Đôi mắt màu tím của Amy tràn đầy mong đợi, nở nụ cười rất xán lạn, phảng phất như đã nhìn thấy bản thân tìm được bản đồ kho báu vậy.
Lục Duyên nghe Amy giải thích, lập tức lắc đầu:
“Gia nhập Thiên La thành thì thôi, ta thích một mình hơn.”
Amy ngây ra:
“Ngươi không muốn gia nhập Thiên La thành sao? Bổn tiểu thư còn muốn bảo ngươi gia nhập đội Mạo Hiểm mà. Thực lực của ngươi rất tốt, đến lúc đó ta sẽ phong ngươi làm đội trưởng, thế nào?”
Mấy ngày nay sống chung, Amy cũng ý thức được phần nào thực lực của Lục Duyên.
Đúng thật là rất mạnh.
Lục Duyên cười, lắc lắc đầu:
“Thôi, không cần đâu.”
Nếu thật sự muốn gia nhập thế lực nào đó, thì trước đây Lục Duyên đã gia nhập thế lực Lý gia rồi. Có Lý Thanh Hòa ở đây, không phải hắn sẽ thả lỏng hơn sao? Hắn vẫn luôn hy vọng bản thân hành động một mình sẽ tự do hơn nhiều. Chí ít bây giờ là như vậy.
“Ò...”
Amy cảm thấy hơi hụt hẫng.
Lục Duyên thấy bộ dạng của Amy, khóe miệng giật giật. Amy nhìn rất đáng yêu, cái bộ dạng hụt hẫng này lại khiến người ta đau lòng. Hắn bó tay nói:
“Nếu đến lúc đó cô có gì cần giúp, có thể nói với ta.”
“Thật không? Vậy được!”
Amy mắt sáng rực, cười gật gật đầu.
“Được rồi, đi thôi. Vào Thiên La thành đã rồi nói.”
Hai người tăng nhanh tốc độ, chạy về phía Thiên La thành. Vì bình nguyên nằm gần Thiên La thành, hung thú xung quanh đều bị các chiến sĩ trong thành tiện tay giết sạch rồi.
Trên đường không gặp được một con hung thú nào, vỏn vẹn nửa giờ, họ đã chạy tới Thiên La thành.
Nhìn từ đằng xa, cảm thấy Thiên La thành rất lớn. Lại gần, Lục Duyên càng thêm kinh ngạc. Chỉ là tường thành cao mấy trăm mét. Đứng trên tường thành khiến cho con người ta có cảm giác nhỏ bé. Đến cổng thành cao hơn trăm mét, chiều rộng gần bằng chiều cao. Ngoài cửa có một đội quân mặc đồ vũ trang canh giữ. Còn có hai chiến sĩ đứng thu phí vào thành. Khác với Sa Nham thành là thành mới thành lập, vào thành thì không cần thu phí. Trừ tòa thành đó ra, tất cả những tòa thành khác đều cần phải nộp phí. Thiên La thành đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hiện tại, ngoài cổng thành còn có một đoàn người đang xếp hàng.
Amy nói:
“Đi, theo ta.”
Vừa nói, nàng ta đi về trước, Lục Duyên thấy vậy, đi theo cùng.
Những chiến sĩ kia đang xếp hàng thấy Lục Duyên và Amy đi thẳng về phía những chiến sĩ canh giữ thành, đều tò mò nhìn.
Mấy chiến sĩ canh giữ thành cũng nhìn.
Một chiến sĩ tiểu đội trưởng nhăn mày:
“Hai người các ngươi không xếp hàng đi, ai cho chen hàng.”
Amy lấy ra một miếng ngọc bài màu tím:
“Bổn tiểu thư còn cần xếp hàng sao?”
Nhìn thấy ngọc bài, mấy tên canh gác đơ ra, trừng mắt nhìn.
Họ lập tức cúi người:
“Tiểu thư Amy! Người về rồi! Đại nhân Linh Linh đang đợi người ở trong thành.”
Amy đắc ý cười với Lục Duyên:
“Đi, vào thôi.”
Hai người đi vào thành. Các chiến sĩ đang xếp hàng nhìn thấy một màn này đều bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Hai người đó có thân phận gì vậy?”
“Thấy bảo cô gái kia là tiểu thư Amy? Lẽ nào cô ta là người của gia tộc đế chiến Thiên La?”
“Ui...không ngờ lại là tiểu công chúa của gia tộc đế chiến đấy?”