Lục Duyên tự giác vỗ ngực:
"Dạ Dạ đại nhân yên tâm, ta sẽ nướng cho ngài ngay."
Dạ Dạ vừa lòng gật đầu.
Hai người họ tìm một mảnh đất trống với chu vi hơn hai mươi mét.
Sau đó Dạ Dạ lấy một cột đá hình lăng trụ màu trắng xám ra.
Nàng đặt cột đá ở trung tâm rồi đặt thêm một khối linh tinh vào vùng lõm phía trên cột đá.
Ông!
Một âm thanh kì lạ vang lên, một vầng sáng dịu nhẹ lan rộng từ cột đá ra ngoài, hình thành một cái lồng màu xám trắng bao phủ cả mảnh đất vào bên trong.
Màn sáng bỗng gợn sóng rồi biến mất.
Lục Duyên nhìn thoáng qua màn sáng vừa biến mất, tò mò hỏi:
"Dạ Dạ đại nhân, đây là cái gì?"
"Đá ẩn nấp, có thể che giấu hơi thở đơn giản."
Mặt Dạ Dạ trông thì bao giờ cũng vô cảm, có hơi lạnh lùng nhưng thật ra tính tình rất tốt, trên đường đi nàng luôn trả lời tất cả những vấn đề mà Lục Duyên hỏi.
Lục Duyên liếc nhìn đá ẩn nấp với vẻ hâm mộ.
Hắn chưa từng nhìn thấy thứ này ở Sa Nham thành, chẳng lẽ trong nhà Dạ Dạ có sẵn?
Sau đó Lục Duyên lại thấy Dạ Dạ lấy một cái mô hình phòng nhỏ ra.
Nàng đặt mô hình trên mặt đất. Trong cái nhìn đầy mông lung của Lục Duyên, mô hình lớn dần, cuối cùng biến thành một tòa nhà nhỏ hai tầng với chu vi khoảng mười mét.
Lục Duyên:
"???"
Biến ra nhà ở được luôn sao?
Ngài là Dạ Dạ-emon ư? (Doraemon)
Tòa nhà kim loại tối màu nhìn trông giống một pháo đài nhỏ.
Lục Duyên quan sát toà nhà rồi tò mò hỏi:
"Dạ Dạ đại nhân, đây là cái gì vậy?"
"Nhà cho lữ khách."
Dạ Dạ vừa nói vừa mở cửa nhà.
Trước khi bước vào, nàng suy nghĩ một lát rồi lấy một miếng thịt dính máu, tỏa ra mùi thơm lạ lùng đưa cho Lục Duyên.
"Tối ăn miếng này đi."
Lục Duyên nhận thấy miếng thịt.
Đây là thịt của con Mê Vụ Địa Long.
Ban nãy hắn đã nhìn thấy rồi.
"Vâng, Dạ Dạ đại nhân."
"Ừ."
Dạ Dạ gật gật đầu, vào nhà cho lữ khách rồi đóng cửa.
Lục Duyên:
"..."
Lúc Dạ Dạ đóng cửa, Lục Duyên thừa nhận tim mình nhói lên đau đớn.
Bao giờ hắn đi săn bắn đều chỉ để sinh tồn.
Nhưng với Dạ Dạ thì cứ như đi chơi dã ngoại vậy.
Sao lại có sự chênh lệch lớn giữa người với người như thế chứ?
Lục Duyên nghĩ hoài vẫn không hiểu nổi.
Mà dù sao cũng phải nướng thịt, Lục Duyên không quên công việc của mình.
Hắn lấy công cụ, đồ gia vị ra, nhóm lửa và bắt đầu nướng thịt.
Khi thịt trở nên vàng óng, mùi thơm mới mẻ lan tỏa ngào ngạt thì Dạ Dạ đi ra.
Lục Duyên liếc nhìn, phát hiện tóc nàng hơi ẩm, làn da trắng như tuyết hơi ửng hồng, trên bề mặt còn có một chút hơi nước.
Khóe miệng Lục Duyên co rúm.
Thì ra là đi tắm rửa.
Đi dã ngoại còn được tắm bằng nước ấm...
Hắn có thể nói được gì đây?
Dạ Dạ ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Duyên, nhìn chằm chằm vào thịt.
Lục Duyên vội ho một tiếng:
"Dạ Dạ đại nhân, ta nướng xong rồi."
Hắn lấy chén đĩa bỏ thịt nướng đã cắt xong rồi đưa cho Dạ Dạ.
Dạ Dạ vừa ăn một miếng thì mắt sáng bừng, tiếp tục ăn.
Lục Duyên thấy nàng vừa lòng, trông có vẻ tâm trạng rất tốt thì trầm ngâm một lúc, định tâm sự với nàng:
"Dạ Dạ đại nhân mạnh quá, gen mà ngài ghi lại chắc là đã vượt qua cấp mục đầu nhỉ?"
Dạ Dạ gật đầu:
"Ừ."
Đồng tử Lục Duyên bỗng thu nhỏ.
Là gen siêu phàm trên cấp mục đầu thật sao?
"Gen đầu tiên có thể hơn cấp mục đầu ư?! Sau khi ghi lại sẽ không bị nổ tan xác mà chết đó chứ?"
Dạ Dạ nhìn Lục Duyên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đơ như cây cơ hiện lên sự kiêu ngạo, giọng nói tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng cất cao hơn:
"Tổ tiên của ta là chiến thánh, ta được thừa hưởng gen siêu phàm của người đó."
…
Nghe thế, con ngươi của Lục Duyên co rút lại, khúc mắc trong lòng cũng lập tức được hóa giải.
Gen siêu phàm, gen siêu phàm.
Nếu đã ghi lại, vậy thì đã đại biểu cho việc có thể tiếp tục di truyền xuống?
Nói cách khác, thế hệ sau có khả năng nhận được di truyền gen từ thế hệ trước đó?
Tổ tiên của Dạ Dạ là một chiến thánh mạnh mẽ, gen siêu phàm của ông ta tự nhiên sẽ không yếu, nếu loại gen này được di truyền xuống dưới, Dạ Dạ làm sao có thể yếu được?
Chỉ có điều, Lục Duyên vẫn còn một vài điều khó hiểu.
"Ta đã từng gặp qua rất nhiều chiến sĩ gen, nhưng chưa từng thấy có người nào được di truyền gen từ tổ tiên giống với Dạ Dạ đại nhân."
Dạ Dạ giải thích:
"Chiến sĩ có thực lực càng mạnh, xác xuất di truyền gen siêu phàm cho thế hệ sau sẽ càng cao, còn xác xuất di truyền của các chiến sĩ có thực lực bình thường gần như là số không. Hơn nữa cũng không phải thế hệ nào cũng có thế nhận được di truyền."
Lục Duyên nghe vậy, trong lòng chợt bừng tỉnh.
Thì ra là vậy.
Nếu nói như thế, chỉ sợ người giống như Dạ Dạ mới có tư cách được gọi là thiên tài?
Ngẫm lại xem, nếu như tổ tiên là chiến đế, chiến thánh, thậm chí là cường giả chiến thần thì nếu thế hệ sau nhận được gen di truyền, nói không chừng gen số một chính là cấp lãnh chúa thậm chí là cấp vương giả.
Vậy chẳng phải là một điều rất kinh khủng hay sao?