Lục Duyên bật cười vuốt tóc Dạ Dạ, vươn tay sờ lên đôi tai màu đen lông xù của nàng. Ngay lập tức, Dạ Dạ vốn đang dịu dàng ôm hắn lại run một cái, phát ra một tiếng mèo kêu nho nhỏ. Lục Duyên: “?” Dạ Dạ ngẩng đầu lên nhìn Lục Duyên, khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, con ngươi ẩn chứa tia sáng mông lung, cất giọng nói: “Hiện tại ta muốn thực hiện bước cuối cùng của nghi thức.” Trong lúc nói chuyện, Dạ Dạ ngẩng đầu lên, dần tới gần khuôn mặt Lục Duyên. Lược...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.