Trong lòng Lục Duyên hơi xao động, không nhịn được nhìn hai người một cái.
Thời gian này ở Thiên Tài doanh, Lục Duyên cũng không phải không học tập.
Lục Duyên cũng có hiểu biết về Bạch Vân Châu của Khởi Nguyên Chi Địa, cũng là chủng tộc của Bạch Vân Tinh Vực thế giới hiện thực.
Dạ Mỵ rất nổi tiếng ở Bạch Vân Tinh Vực, cho dù trước đây Lục Duyên chưa từng gặp Dạ Mỵ, nhưng cũng nghe nói đến đại danh của họ.
Toàn bộ gia tộc Dạ Mỵ đều là giới tính nữ, hơn nữa còn rất đẹp. Nghe nói Dạ Mỵ kết hợp với ngoại tộc để sinh ra con cháu, nếu tất cả con cháu đều là giới tính nữ, toàn bộ đều là Dạ Mỵ, nếu là giới tính nam, thì theo chủng tộc của cha.
Đây là một chủng tộc rất thần kỳ.
Hơn nữa, tiềm lực của chủng tộc này rất cao, gần như tất cả Dạ Mỵ đều có thể thức tỉnh trở thành chiến sĩ gen, hơn nữa tỷ lệ thế hệ trẻ mới có thể di truyền đến gen tiền bối cũng rất cao.
Thực lực của cả chủng tộc cũng được tính đứng tóp đầu trong Bạch Vân Tinh Vực.
Lại thêm vì đặc tính của chủng tộc họ, bản thân buộc phải liên hôn với ngoại tộc, mạng lưới lợi ích vô cùng rộng, phủ khắp cả Bạch Vân Tinh Vực.
Thậm chí nghe nói ngay cả khu vực bên ngoài Bạch Vân Tinh Vực cũng có mạng lưới lợi ích của họ.
Cũng được coi là một trong những chủng tộc không thể chọc vào nhất của cả Bạch Vân Tinh Vực.
Chính vì vậy, rõ ràng cả chủng tộc đều là mỹ nữ, nhưng không có chủng tộc khác dám có ý đồ với họ.
Lục Duyên đột nhiên nhớ ra, trước đây hắn thấy trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu, chiến tôn xếp thứ hai chính là Dạ Mỵ.
Lục Duyên không nhịn được cảm thán, chủng tộc này rất phi thường.
Thấy Lục Duyên ngắm nhìn Dạ Mỵ, ánh mắt lóe lên, Amy bên cạnh hơi không vui chu cái miệng nhỏ, dúi một đấm lên vai Lục Duyên:
“Con ngươi sắp rớt xuống rồi! Đồ biến thái!”
Lục Duyên định thần lại, phát hiện Vương Linh Linh đang cười mỉm, lên tiếng nói:
“Không ngờ anh Lục cũng là đàn ông như vậy.”
Khuôn mặt hai Dạ Mỵ bên cạnh nở mụ cười mỉm dịu dàng, nhìn Lục Duyên, thần thái đầy vẻ mê hoặc.
Đối với sự quan tâm giống như Lục Duyên, không biết mỗi ngày họ phải trải qua bao nhiêu lần, họ đã quen từ lâu rồi.
Lục Duyên nghe thấy lời của Vương Linh Linh, sắc mặt tối lại:
“Ta đang suy nghĩ việc.”
Vương Linh Linh cười híp mắt lên tiếng nói:
“Đàn ông mà, ta hiểu.”
Amy không vui hừ một tiếng, di chuyển ánh nhìn.
Hắn cảm thấy mình bị đổ oan, rõ ràng mình thực sự chỉ đang suy nghĩ việc mà thôi!
Hắn cười lên tiếng nói:
“Chúng ta mau vào đi.”
Thế là hắn nói với một người tiếp đón Dạ Mỵ:
“Chúng ta vào phòng 602.”
Người tiếp đón Dạ Mỵ nghe thấy câu này, ngẩn người, hơi ngạc nhiên nhìn ba người Lục Duyên một cái.
Tầng sáu là nơi mà khách quý tôn quý nhất của nhà hàng Ngọ Dạ mới được lên, không ngờ họ lại lên tầng sáu?
Người tiếp đón càng tỏ ra cung kính, tươi cười niềm nở:
“Mời ba vị đi theo ta.”
Ba người theo người tiếp đón Dạ Mỵ vào trong nhà hàng Ngọ Dạ.
Ánh sáng trong nhà hàng mờ tối, chỉ có từng viên pha lê màu đỏ sẫm được nạm trên tường, tỏa ra ánh sáng màu đỏ sẫm.
Đối với chiến sĩ gen, đương nhiên có thể nhìn rõ lối đi với chút ánh sáng này.
Ba người theo người tiếp đón Dạ Mỵ đi lên tầng, nhanh chóng đến tầng sáu, dừng trước một cánh cửa.
“Ba vị, ở đây là phòng số 602.”
Người tiếp đón Dạ Mỵ gõ cửa, một miêu nữ tóc trắng tai trắng mở cửa.
Miêu nữ nhìn Dạ Mỵ một cái, rồi nhìn sang hai người Lục Duyên và Amy phía sau Dạ Mỵ, khi nhìn thấy Vương Linh Linh đang mỉm cười, trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Nàng cười mỉm:
“Lục Duyên ca, Amy tỷ, mời vào.”
“Tiểu Bạch, ngươi cũng ở đây à.”
Lục Duyên cười chào hỏi.
Khi ở trong di tích máy móc Aiur, Dạ Dạ liên lạc với Tiểu Bạch, Lục Duyên và Amy cũng ở bên cạnh, đương nhiên cũng nhận ra nàng.
Ba người đi vào phòng, Dạ Mỵ nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi rời đi.
Ánh đèn trong phòng sáng hơn bên ngoài một chút, Dạ Dạ đã ngồi trên vị trí gần cửa sổ, yên tĩnh ngẩn ngơ.
Ba người Lục Duyên đi vào, nàng mới quay đầu nhìn qua.
Amy đặt mông ngồi đối diện với Dạ Dạ, nhìn chằm chằm Dạ Dạ.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Dạ Dạ, Vương Linh Linh ngồi bên cạnh Amy.
Lục Duyên nhìn hai bên, ngồi xuống vị trí ở giữa.
Các nàng đều là hai người ngồi cùng nhau, chỉ có Lục Duyên ngồi một mình.
Hắn cảm thấy trống trải.
Lúc này, Dạ Dạ quay sang nhìn Lục Duyên, nhẹ giọng lên tiếng nói:
“Lục Duyên, lấy đồ ra đi.”
Lục Duyên gật đầu, tiện tay vỗ một cái, trên bàn xuất hiện chín viên pha lê truyền thừa.
Nhìn thấy những pha lê truyền thừa này, ánh mắt của Amy và Dạ Dạ đều lóe lên.
Còn ánh mắt của Vương Linh Linh và Tiểu Bạch hiện lên vẻ kinh hãi.
Tiểu Bạch có chút không dám tin nói:
“Nhiều pha lê truyền thừa như vậy? Phù Không thành trung ương có nhiều pha lê truyền thừa như vậy sao?”
Amy chớp mắt:
“Vốn dĩ là có nhiều như vậy.”
Lục Duyên mỉm cười, hắn biết, đây là do hắn đã hấp thụ quá nhiều mảnh vụn trung tâm của Amy, gần như có thể coi là hiệu quả Thế Giới Chi Tử.
Vốn không có nhều pha lê truyền thừa như vậy.