Mục lục
Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói, trước đó, sau khi nghe Amy nói nắm tay sẽ có em bé nhỏ hắn đã cảm thấy Amy không được bình thường rồi.

Hắn vội vã mở miệng nói:

"Yên tâm đi Amy, chắc chắn sẽ không."

“Thật sự? Ngươi đừng gạt ta! Rõ ràng chỉ nắm tay thôi cũng có em bé rồi! Chúng ta như thế không phải còn xấu hổ hơn nắm tay rất nhiều à?"

Trong mắt Amy đều là nước mắt, suýt chút nữa là khóc lên.

Lục Duyên:

"?"

Chuyện này hắn phải giải thích thế nào?

Chẳng lẽ để hắn giải thích môn sinh lý cho Amy.

Nhìn đôi mắt to đơn thuần của Amy, Lục Duyên đè lại ý nghĩ hơi rục rịch của mình xuống.

Khụ...không thể làm loại hành vi này được!

Lục mỗ ta là một người đàn ông đơn thuần đó!

Hắn nghiêm trang mở miệng nói:

“Ngươi xem, trước đó người nói nắm tay mới có em bé, chúng ta còn chưa nắm tay đây này, chắc chắn sẽ không!”

Amy sững sờ, sau đó nhìn tay của hai ngươi một chút:

“Hình như đúng là không có nắm tay?”

Nước mắt trong mắt nàng dần dần biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Quá tốt rồi, dọa ta một trận."

Lục Duyên: "?"

Hắn đen mặt lại:

"Ta chẳng lẽ không được à? Amy ngươi chán ghét ta như vậy hả?"

Amy liếc mắt nhìn Lục Duyên, khinh bỉ nói:

“Ai bảo ngươi là người không có tư tưởng biết chừng mực!”

Khóe miệng Lục Duyên co quắp giật một cái, hắn cười gằn khom lưng tới gần Amy, nói:

“Vậy ta cứ cứng rắn mà nắm tay ngươi đấy!”

Amy trợn to hai mắt, thân thể nho nhỏ sợ hãi run lên:

"Cái, cái gì?! Ngươi đừng làm loạn!"

Lục Duyên khẽ mỉm cười:

"Đùa thôi."

Amy:

"..."

Nàng hơi im lặng, sau đó bỗng nhiên bò lên, chu miệng nhỏ mà đánh đùng đùng đùng lên ngực Lục Duyên.

“Ngươi quả nhiên là người xấu!"

Lục Duyên biểu hiện không đau chút nào.

Dù sao thì hắn cũng đang mang chiến giáp.

Chẳng qua nghĩ đến còn có chuyện chưa làm, Lục Duyên đưa tay bắt cánh tay nhỏ của Amy đang đập ngực hắn lại, mở miệng nói:

"Được rồi, chúng ta nhanh đi tiếp thôi, còn ba gian phòng lận."

Amy gật đầu:

"Ừm."

Đúng lúc này, Amy cứng đờ tại chỗ.

Nàng trừng to mắt nhìn cánh tay bị Lục Duyên bắt được, cả người cứng lại rồi.

Lục Duyên nhìn thấy Amy hình như có gì đó không đúng, cũng cúi đầu nhìn xuống.

Sau khi nhìn thấy hắn đang nắm lấy tay của Amy, Lục Duyên cũng ngây ngẩn cả người.

Ôi đệch?

Quên mất!

Lục Duyên đối mặt với Amy, bầu không khí lập tức có chút xấu hổ.

Sau đó, Lục Duyên liền thấy Amy òa một tiếng khóc lên:

"Oa! Phải có em bé! Ta sắp trở thành người lớn rồi!"

Lục Duyên thấy Amy khóc lên, gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng:

"Khụ...Ngươi yên tâm đi, sẽ không có em bé."

"Ngươi nói láo! Tên lừa gạt! Hu hu hu!"

Lục Duyên thấy Amy khóc, nhất thời không biết an ủi nàng như thế nào.

Hắn nhớ đến con cún con mình nuôi kiếp trước, khi nó buồn bã khó chịu thì Lục Duyên sẽ sờ dầu nó.

Lục Duyên suy nghĩ một chút, đưa tay ra, sờ mái tóc tím của Amy như vuốt lông, giọng nói dịu dàng:

“Thật đó! Ta tuyệt đối không lừa ngươi! Amy ngươi thông minh như vậy, ta có thể gạt được ngươi à? Nắm tay sẽ không có em bé mà, không tin thì đợi đến lúc ra ngoài ngươi lên internet tra xem!”

Amy đùng một cái đẩy tay Lục Duyên ra, trừng đôi mắt tím, nhìn Lục Duyên:

“Ta đã tra trên mạng rồi nhé! Nắm tay sẽ có em bé.”

Lục Duyên: "?"

Đầu Lục Duyên đầy dấu chấm hỏi, nhìn Amy:

“Ngài lên trang nào đấy?”

Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ là hắn lầm?

Không đến mức đó chứ?

Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

"Yên tâm đi Amy! Nếu như thật sự có em bé, ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!"

Amy sững sờ, khóc càng lớn hơn:

“Ta mới không cần ngươi chịu trách nhiệm hoàn toàn nhé! Ta không muốn trở thành người lớn!”

Lục Duyên suy nghĩ một chút:

"Nếu không như vầy, nói chung là sau khi đi ra khỏi di tích, ta sẽ tìm một số tư liệu liên quan đến quá trình sinh em bé cho ngươi xem, được không? Ta bảo đảm, ngươi chắc chắn sẽ không có em bé!”

Mặc dù hắn cảm thấy rất áp lực về việc tự tìm những thứ liên quan đến môn sinh lý cho Amy xem.

Nhưng chắc để cho nàng xem chút tư liệu cũng không có gì đâu nhỉ?

Amy thấy bộ dáng thề sắc son của Lục Duyên, có chút nửa tin nửa ngờ:

"...Thật sự sẽ không?"

"Thật sự sẽ không! Ta thề với trời! Nếu như sinh em bé thì...Ta bị thiên lôi đánh!"

Lục Duyên duỗi ba ngón tay ra.

Amy còn đang nức nở, nàng suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:

“Ngươi đã nói như vậy, thì ta tin tưởng ngươi lần này! Lỡ đâu mà thật sự có em bé! Thì ngươi chết chắc rồi!"

"Yên tâm đi, đến lúc đó không cần Amy đại nhân tự mình ra tay, ta tự chết!”

Lục Duyên giơ ngón tay cái với Amy, nở nụ cười rực rỡ.

Hắn cũng không tin, nắm tay là có thể có em bé.

“Hừ! Vậy tiếp tục thăm dò thôi.”

Cảm xúc Amy nhanh tới cũng nhanh đi.

Nàng lau nước mắt, nói một câu.

Lục Duyên thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng là dỗ được rồi.

Nhưng mà trang em bé mà Amy lên trước đó rốt cuộc là trang web quỷ quái gì?

Đây mẹ nó là trang web đứng đắn hả?

Nắm tay thì có em bé?

Lục Duyên định sau khi trở về tìm Vương Linh Linh để tìm hiểu một xíu.

Thứ người phụ nữ kia hiểu nhất là làm sao để lắc lư...Khụ, làm thế nào để dẫn dắt Amy mới tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK