Mười hai giờ trưa ngày hôm sau, lại đến phiên tuần tra của đội 22.
Sáu người Lục Duyên đi từ khu phổ thông đến cổng lớn của doanh địa phòng ngự.
Lục Duyên phát hiện khu phổ thông đã trở nên quạnh quẽ hơn trước rất nhiều, vốn có rất nhiều chiến sĩ gen lui tới nhưng giờ đã vơi đi hơn nửa.
Đi tới cửa, Lục Duyên thấy có một tiểu đội trinh sát đang đi đến, Lục Duyên đảo mắt, phát hiện có hai người có thương thế không hề nhẹ.
Hiển nhiên họ đã bị tấn công.
Đám người Groat cũng nhìn thoáng qua nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt lại.
Đối với họ, tình cảnh thế này tập mãi thành quen rồi.
Vào rừng rậm, chạy tới khu tuần tra, chẳng bao lâu, từ đằng xa đã có khí tức mạnh mẽ tới gần.
Mấy người Lục Duyên trở nên cảnh giác với hướng truyền khí tức đến, đó là một con báo săn toàn thân màu đen tuyền.
Con báo săn này phải cao hơn ba mét, hai mắt đỏ rực, mang theo sát ý điên cuồng lạnh lẽo, khí tức mạnh mẽ hiện ra khiến sắc mặt nhóm người Lục Duyên khẽ biến.
Sắc mặt Groat vô cùng khó coi, hắn nắm chặt rìu chiến, cảnh giác nhìn con báo săn màu đen kia:
“Thủ lĩnh cấp ba bậc thấp…..”
Lời của hắn vừa dứt, con báo săn màu đen kia lập tức biến mất, vô thanh vô thức xuất hiện ngay sau lưng Stacy, móng vuốt sắc bén không tiếng động vồ về phía đầu Stacy.
Ngay khi móng vuốt sắp vồ đến người Stacy, một đạo dư ảnh xuất hiện ngay trước mặt con báo săn màu đen.
Kiếm quang đen nhánh loé lên, va chạm cùng với móng vuốt sắc bén của báo săn màu đen.
Oanh!!
Tiếng va chạm vang lên, Stacy bị sóng khí hất văng ta hơn mười mét, được Đinh Văn đỡ lấy.
Mà Groat cũng nắm chặt rìu chiến, vọt tới bên người báo săn đen, rìu chiến chắm thẳng xuống.
Con báo săn mày đen muốn tránh né, trên người xuất hiện từng đợt cuồng phong.
Cuồng phong cuốn chặt lấy cơ thể nó, thế nhưng lại bị đánh tan chỉ trong nháy mắt.
Ngay cả như vậy nhưng báo săn màu đen cũng chỉ khựng lại trong chốc lát.
Nhưng chốc lát này cũng là quá đủ với Lục Duyên rồi.
Bạch Ngọc Linh Thể, Hắc Cương Kình, máy móc phụ tải bộc phát toàn lực.
Kiếm quang đen nhanh loé lên, chém về phía con báo săn màu đen, cắt qua cổ nó.
Trông thấy thi thể của con báo săn màu đen, Groat đứng bên cạnh vẫn còn có chút sợ hãi:
“Con này quá nguy hiểm, không ngờ tốc đô lại nhanh đến vậy! Cũng may còn có A Duyên ngươi phản ứng kịp thời!”
Stacy nghĩ lại mà phát sợ, cười nói với Lục Duyên:
“Cảm ơn ngươi nha A Duyên.”
“Nên làm mà, chúng ta là chiến hữu mà.”
Lục Duyên có chút may mắn, cũng may độ tôi luyện kỹ năng tiếp xúc tự nhiên của hắn đã tăng lên kha khá, giúp năng lực nhận biết tinh thần của hắn mạnh lên khá nhiều.
Vì vậy Lục Duyên mới cảm nhận được động tĩnh của báo săn màu đen mà kịp thời cứu viện.
Nếu không, hắn sẽ phải dùng con át chủ bài.
“Thế nhưng, mắt của con báo săn màu đen này có chút vấn đề, con mắt đỏ ngầu khiến người ta sợ hãi thế này rất ít thấy ở những con hung thú trước đây.”
Dương Thu nhìn vào con báo săn màu đen đang trợn trừng con mắt, tia sáng đỏ máu trong mắt nó dần dần tan rã.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Đến lúc ấy ta sẽ báo lên trên. Hung thú bậc ba ngày càng nhiều, đi trên đường càng phải cảnh giác hơn.”
Groat mở miệng nói.
Mấy người gật nhẹ đầu, tiếp tục tuần tra.
Chỉ trong thời gian một ngày một đêm, số hung thú bậc ba mà Lục Duyên gặp được còn nhiều hơn lúc trước, thậm chí còn đụng phải một con hung thú cấp bốn mạnh mẽ.
Cũng may trước khi đụng phải con hung thú này, năng lực cảm nhận xuất sắc của Lục Duyên đã giúp hắ một tay, để hắn kéo đồng đội trốn lên một tán cây.
Sau đó, họ nhìn thấy một con ma ngưu cả người phủ bằng lân giáp màu đen chạy tới, đụng gãy rất nhiều cây cối, mấy người nghĩ mà phát sợ.
Cũng may, con ma ngưu này trông qua thì rất điên cuồng nhưng lại không chú ý tới đám người Lục Duyên.
Tuần tra một ngày một đêm, cũng xem như có sợ nhưng không nguy.
Khi trở về doanh địa phòng ngự, mọi người nghĩ lại mà còn sợ.
…..
Hai ngày sau.
Tuyến đầu của phòng tuyến phía nam.
Vô số hung thú từ trong Vô Tận Sơn Mạch tiến lại gần hàng phòng tuyến.
Tiếng bước chân của đông đảo hung thú hùng mạnh khiến mặt đất cũng rung chuyển, tiếng hung thú gào thét truyền vào bên trong hành phòng tuyến.
Phía trước cứ điểm chiến tranh, hàng loạt chiến sĩ gen mặc áo giáp đang đứng trên tường thành, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thú triều đang không ngừng tiến lại gần.
Làm chiến sĩ gen tuyến đầu, số lượng hung thú mà họ gặp phải nhiều vô kể, cũng có được mấy lần đương đầu với thú triều.
Bây giờ đối mặt với địch mạnh, họ cũng không hề nao núng.
Ngay khi thú triều đến gần, có những hung thú vô cùng to lớn rất dễ thấy.
Có voi trắng khổng lồ, vượn khỉ khổng lồ, còn có cả mãng xà đen khổng lồ.
Đứng trên tường thành, có một nhóm người mang khí tức vô cùng cường đại, là thủ vệ quân cấp cao của nam bộ và bậc thầy Thiên Tài Doanh.