Lục Duyên đọc bài viết thật nhanh, phải công nhận người viết bài này khá tài, tung hô hắn và Amy quá trời quá đất.
Đánh bại vương giả chỉ với cấp lãnh chúa, sau này nhất định sẽ góp mặt vào hàng ngũ chiến đế thậm chí chiến thánh.
Song, chỉ có Lục Duyên biết rằng họ dùng một đống người máy lãnh chúa cấp hai đỉnh phong và lựu đạn để chiếm ưu thế chứ đâu tự mình xông pha ra trận bao nhiêu.
Đọc tên người viết, Lục Duyên thấy đó là Hỏa Thiên Hoa.
Nghe tên lạ.
Cuối bài viết, Hỏa Thiên Hoa này còn đăng cả hình của Lục Duyên và Amy.
Bức hình này được chụp bằng pha lê truyền tin.
Không biết là thiên tài loài người nào ở di tích cơ giới Aiur lúc đó đánh hơi được, chụp lại.
Tuy không chụp ngay mặt nhưng về cơ bản vẫn hình dung ra được mặt mũi Lục Duyên thế nào.
Lục Duyên tiếp tục lướt xuống dưới, thấy có đến ngàn vạn bình luận.
Chủng Ai Nhạc (Chuộng Nhạc Tang):
"Má ơi! Cả ba người trong hình đều đẹp quá trời! Thiếu niên lãnh chúa thì đẹp trai như tinh linh, thiếu nữ lãnh chúa đáng yêu như thiên sứ giáng trần. Nhìn mắt nàng ấy kìa, trong sáng biết bao nhiêu! Thiên Minh công chúa của đẹp xỉu! Chẳng lẽ nhan sắc tỉ lệ thuận với thiên phú?!"
Tứ Ý Lưu Niên:
"Lầu một không biết La Thành tiểu công chúa Amy Algebi luôn? Ngươi có phải người Đại Khải tinh không đấy?"
Trường Tương Bỉ Giác Trừu Tượng (Mặt Hơi Bị Trừu Tượng):
"Công chúa Amy thì ta biết, còn tên kia là ai? Sao ta chưa thấy bao giờ? Lẽ nào là thiên tài giấu mặt của gia tộc nào đó?"
Bối Đối Bối Y Kháo (Lưng Dựa Lưng):
"Đúng đó, chưa từng thấy mặt thanh niên đó lần nào hết. Cơ mà thiên kiêu lãnh chúa loài người chúng ta mạnh thế sao, hợp tác được với công chúa của đế quốc Thiên Minh được luôn này! Đã thế còn giết hai thiên tài cấp vương giả nữa?! Chuyện này cũng gọi là hiếm thấy trong toàn bộ lịch sử những lần di tích cơ giới Aiur mở luôn ấy!"
Lại Nhớ Lại Đều Là Trống Không (Ký Ức Rỗng Tuếch):
"Ta cá là mai sau hai thiên kiêu trẻ này sẽ trở thành chiến đế!"
Thiển Xướng (Ít Hát):
"Nếu như Đại Khải có thêm hai chiến đế thật thì được quá chừng, ít nhất thành trì sẽ vững chắc hơn trước, không lo bị hung thú tập kích."
"..."
Lục Duyên chìm đắm trong khu bình luận. Có người khen hắn đẹp trai, mặc dù đây là sự thật nhưng hắn vẫn vui lắm.
Còn việc được người ta trông đợi sẽ trở thành chiến đế?
Hắn không thích chuyện này chút nào.
Làm gì có chuyện trong tương lai hắn chỉ là chiến đế thôi?
Giỡn mặt chắc.
Lục Duyên cảm thấy mình bị xem thường.
Hắn đang hí hửng đọc bình luận bỗng cảm nhận được bầu không khí trong nhà ăn có gì đó sai sai, ba đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Lục Duyên ngẩn ra, hoàn hồn.
Ngẩng đầu, hắn phát hiện Macquarie, Dương Bình thậm chí Tư Thính Phong đều trợn to mắt nhìn mình.
Xung quanh nhất thời im phăng phắc, không một tiếng động nào.
Lục Duyên chẳng hiểu gì:
"Sao đấy?"
Ba người lấy lại tinh thần. Macquarie nuốt nước miếng cái ực, chỉ vào bức ảnh trên màn hình rồi nói một cách khó khăn:
"...Người, người này là ngươi sao?"
Lục Duyên mỉm cười gật đầu:
"Ta đấy, không phải ta có nói vừa rồi thu hoạch được kha khá à?"
Khóe miệng Macquarie co rúm, suýt thì hắn phun nước miếng ra ngoài rồi.
"Ngươi có chắc cái này gọi là kha khá không!? Ai mà biết kha khá của ngươi là giết thiên kiêu vương giả chứ!"
Tư Thính Phong cũng nhìn Lục Duyên với vẻ bội phục:
"A Duyên, học trưởng này chỉ biết đứng đây khâm phục ngươi thôi. Hồi trước ta đi di tích cơ giới Aiur cũng có thiên kiêu vương giả, lúc đó ta cũng là cấp lãnh chúa nhưng chỉ biết trốn chạy, còn ngươi thì giết được những hai vương giả. Học trưởng tự nhận không bằng ngươi."
Dáng vẻ bái phục của Tư Thính Phong làm Lục Duyên ngượng nghịu.
Hắn bật cười, lên tiếng:
"Chẳng qua là do ăn may cả thôi, thiên thời địa lợi đó."
Thật ra, nếu không có khả năng khống chế máy móc, không có Hắc Hùng số một, không có hộp tiến hóa, cùng lắm là hắn sẽ bắt tay với Amy và Dạ Dạ để truy tìm báu vật trong thành phố nổi trên không ở khu vực trung tâm thôi.
Mà Dạ Dạ còn mạnh hơn hai người rất nhiều, nếu không vào được thành phố nổi trên không ở trung tâm sớm, phải chia báu vật với những người khác thì thu hoạch của hắn và Amy sẽ giảm đi đáng kể là điều chắc chắn.
Đành nói là được ông trời chiếu cố thôi.
Tư Thính Phong nghe xong nghiêm túc lắc đầu:
"Cả vận may lẫn sự cố gắng đều là yếu tố tạo nên đường đời cho bản thân. Chưa kể, vận may chỉ dành cho người nào vừa có thiên phú vừa biết phấn đấu tiến tới. Nếu thực lực lúc đó của ngươi chưa đủ thì đã không thể có được chiếc phi hành khí đó, đạt được bảo vật khống chế máy móc lại càng không."
Những lời này làm Lục Duyên sững ra, thấy Tư Thính Phong nói cũng có lý.
Hắn nhoẻn môi gật đầu:
"Học trưởng nói chí phải."
Cấp bậc chưa đủ cao thì đừng hòng có tư cách chộp lấy cơ hội cho dù nó đã được bày sẵn ra đó.
Mà cấp bậc đó là cả một chặng đường dài chính bản thân ngươi đi qua.
Lục Duyên luôn thấy bản thân là người biết nỗ lực, cứ xem tin lành này là món quà đáp lại cho sự cố gắng cả mình vậy.