Nàng vừa lấy viên trân châu đen về tay, một tiếng thét bén nhọn vang lên, sương đen bắt đầu tuôn ta, muốn thoát khỏi tay Lý Thanh Hoà.
Sắc mặt Lý Thanh Hoà không về thay đổi, lấy ra một hộp kim loại màu đen, nhét viên trân châu đen vào bên trong sau đó đậy nắp lại, thế giới lại trở về yên tĩnh.
Lý Thanh Hoà thu cái hộp đen lại, vỗ vỗ tay, nàng cười nói:
“Được rồi, không ngờ lần này lại đụng phải một vật dị hoá cấp S, cũng xem như thu hoạch không tồi, cũng không uổng phí một thời gian dài nhưu vậy.”
“Vật dị hoá cấp S?”
Lục Duyên không quá hiểu biết về vật dị hoá.
“Ừ, viên hồn châu này nó thể dung hợp vào trong cơ thể của ký chủ, thôn tính linh hồn để ký chủ được tăng tu vi, tu vi ngày càng tăng lên, cuối cùng ký chủ sẽ bị hồn châu thôn tính đồng hoá, hoàn toàn biến thành dị loại, đương nhiên, thực lực sẽ ngày càng mạnh lên, nếu cứ mặc kệ không quản, khả năng có thể lên tới chiến hoàng, thậm chí là cấp chiến đế, cũng có chút phức tạp.”
Đồng tử Lục Duyên co rút, có chút khiếp sợ.
Cái thứ nhỏ nhắn thế này mà cũng có thể tăng lên đến cấp chiến đế ư?
Có thật không vậy??
Thấy Lục Duyên có chút sợ hãi, Lý Thanh Hoà cười:
“Với kiểu phát triển thế này của vậy dị hoá, chỉ cần giai đoạn trước xử lý tốt, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Lục Duyên gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Với loại công năng thôn tính của vật dị hoá này, thời kỳ trước cũng khó mà cẩu thả được.
Hắn bỗng nhớ tới biểu hiện khi trước của Tiết Nhân, mở miệng nói:
“Cho nên người lúc trước là bị đồng hoá sao? Lúc trước, có khi biểu hiện của hắn còn khiến ta tưởng là có hai người cơ đấy.”
Lý Thanh Hoà nhìn thi thể của Lý Nhân một cái, sắc mặt lạnh nhạt:
“Ừ, sử dụng hồn châu càng hiều, tự nhiên sẽ càng bị phụ thuộc vào hồn châu, bị đồng hoá cũng là chuyện bình thường. Hắn cũng hơi xúi quẩy, nhặt được thứ đồ thế này.”
“Nhặt được?”
Lục Duyên sửng sốt, trong đầu vang lên lời trước khi chết của Tiết Nhân, hắn nói:
“Lúc trước hắn nói là có một người đưa cho hắn.”
Nhất thời, Lý Thanh Hoà ngừng lại.
Nàng cau mày, nhìn về phía Lục Duyên, vẻ mặt nghiêm túc:
“Duyên đệ đệ, ngươi nói có thật không?? Hắn nói là người khác đưa cho hắn sao?! Là ai đưa?”
Lục Duyên gật đầu, nói:
“Ừm, trước khi chết hắn nói vậy. Nhưng hắn không bảo là ai đưa, ta cũng không hỏi.”
Lúc ấy, Lục Duyên đâu có để ý đến loại chuyện như vậy.
Hắn cũng chẳng muốn biết là ai đưa thứ đồ này.
Bây giờ xem ra cũng khá quan trọng nhỉ?
Lý Thanh Hoà trầm mặt, cau mày, sắc mặt khó coi.
Lục Duyên thấy dáng vẻ này của nàng lại càng không dám quấy rầy.
Sớm biết thế này thì thuận miệng hỏi một câu rồi.
Không khí trở nên trầm mặc, Lý Thanh Hoà thở hắt ra, cười hì hì mở miệng nói:
“Thôi vậy, nếu đã thu được vật dị hoá này rồi, vậy báo cáo chuyện này trước, để người khác đau đầu là được. Ta nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Lục Duyên nghe Lý Thanh Hoà nói vậy thì nhếch khoé miệng.
Ngươi cũng hay thật.
Nàng bỗng nhớ ra cái gì, hai tay vỗ một cái:
“Được rồi, nếu bây giờ đã thu được vật dị hoá, vậy thì tỷ tỷ ta đây cũng có thể biến trở về rồi…..”
Nàng nhếch khoé miệng, máu thịt khung xương trên mặt xảy ra biến hoá cực nhỏ, thân thể cũng có chút biến hoá.
Lục Duyên thấy màn biến hoá của Lý Thanh Hoà thì trợn trừng hai mắt, gương mặt ngập tràn kinh ngạc.
Thân thể vốn cao khoảng 1m67 đã cao đến hơn 1m7, mặc bì giáp, hơn nữa dáng người còn tốt hơn khi trước, eo cũng mảnh hơn, chân cũng dài hơn, còn ngực thì, ừm….cái gì nữa.
Thứ thay đổi lớn nhất không phải là dáng người mà là mặt.
Diện mạo khi trước của Lý Thanh Hoà cũng xem như thanh tú xinh đẹp, nhưng không thể nào so sánh với diện mạo sau khi biến hoá.
Gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mày thanh tú thuôn dài, cái mũi cao ngất, đôi mắt đào hoa sâu sắc lại có chút mị hoặc, khoé mắt còn có một nốt ruồi lệ.
Chính là một tuyệt thế mỹ nhân không hề kém cạnh với Dạ Dạ và Amy.
Lục Duyên bị màn ảo thuật biến hoá người sống của Lý Thah Hoà làm cho ngây người.
Thế cũng được à?!
Lý Thanh Hoà trông thấy bộ dạng ngây người của Lục Duyên, đôi môi đỏ mọng nhếch một nụ cười xấu.
“Thế nào? Đây mới là diện mạo thật của tỷ tỷ, có phải rất đẹp không? có bị doạ không?”
Lục Duyên lấy lại tinh thần, thấy Lý Thanh Hoà cười như vậy, khoé miệng hơi co rúm lại.
“Thanh Hoà tỷ, hoá ra ngươi lại tự luyến như vậy.”
Lý Thanh Hoà trừng mắt, không hài lòng nói:
“Đây mà là tự luyến sao? Tỷ tỷ ta đây đang nói sự thật!”
Nói xong, nàng cười xấu xa chọc chọc vào má Lục Duyên:
“Đúng rồi, còn nhớ ngươi cự tuyết lời đề nghị để tỷ tỷ giúp ngưới bước vào thế giới người lớn không? Bây giờ có hối hận không? Ha ha ha!”
Đến nay, Lý Thanh Hoà vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Lục Duyên từ chối nàng.